Ông   quên mất bản    phận gì, nếu   vì thấy từ nhỏ ông    theo  thì   đuổi ông   từ lâu .
Buổi tối Lâm Thành  thể  đón Lý Tư Vũ,  dặn dò Lý Thành Tài  đón.
Với Lý Tư Vũ,   tới   thì cũng  , cả ngày giống như keo da chó, dính chặt  buông .
Cũng      bề ngoài cao ngạo lạnh lùng là thế,   che giấu tính nết dính  như .
Lâm Thành đúng hẹn  đến nhà họ Chu,   cửa   một cô gái mặc váy đầm mở cửa cho .
"Anh Lâm,  tới ." 
Cô  mỉm , vẻ mặt đoan trang rụt rè.
"Hôm nay Y Đình nghỉ  ?" 
Lâm Thành lễ độ chào hỏi cô  một tiếng.
Chu Y Đình gật gật đầu:
"Hôm nay em  chút việc, cũng  lúc còn ngày phép nên ở nhà trộm lười biếng một chút.”
Nói xong, cô  còn dí dỏm nháy mắt mấy cái.
Đáng tiếc Lâm Thành là tên mù,    nhà cũng    cô ,  cô   xong thì  nhà luôn.
Lâm Thành:  chỉ khách sáo  mấy câu,  cô cứ   dứt ?
Chu Y Đình  bóng lưng Lâm Thành, bàn tay bất giác nắm chặt,  đó mới buông lỏng tay .
Cô  vẫn giữ nụ  khéo léo,  theo Lâm Thành  phòng khách.
Trong phòng khách đồ ăn   sắp xong, Chu Hữu Văn   ghế sofa, còn  một  phụ nữ và một cô gái.
"Anh Thành." 
Cô gái gật đầu với ,  lịch sự,  mang theo bất kỳ cảm xúc gần gũi nào.
Lâm Thành cũng gật gật đầu với cô : 
"Y Mẫn cũng ở nhà .”
Lâm Thành  với  phụ nữ   ghế sofa: 
"Hôm nay  nuôi vất vả ,  phiền  đích  xuống bếp.”
Thôi Phương Cúc  lắc đầu : 
"Con thích ăn là  ,  cái gì vất vả với  vất vả?”
Lâm Thành     gì.
Chu Hữu Văn đặt tờ báo xuống, : 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-156.html.]
"Ăn cơm thôi, cũng  còn sớm nữa.”
Sau khi    xuống, Thôi Phương Cúc  lượt múc cơm cho bọn họ, mỗi  đều múc một bát cơm  ngọn.
Bình thường Chu Hữu Văn  tiết kiệm, nhưng ông   Lâm Thành là  thích ăn ngon, cho nên hôm nay mới  thể nấu thuần cơm trắng.
"Hôm nay  ở xưởng quặng đó là  yêu của con ?"
Chu Hữu Văn từ  đến nay là  nếu   sẽ hỏi thẳng,  hỏi quanh co lòng vòng.
Lâm Thành thoải mái gật gật đầu.
"Vâng.”
Bàn tay cầm đũa của Chu Y Đình bất giác siết chặt, sắc mặt cô   tái  qua phía Thôi Phương Cúc.
Thôi Phương Cúc chậm rãi ném cho cô  một ánh mắt trấn an, bảo cô  yên tâm,  đó tiếp tục ăn cơm  Chu Hữu Văn hỏi.
Chu Y Đình thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô   ở đó ăn  vô,   nuốt  trôi.
Chu Y Mẫn thấy chị gái và mẫu  trao đổi ánh mắt, trong lòng  lạnh một tiếng, nhưng  mặt  lộ  bất kỳ biểu tình gì.
Cô  im lặng  ăn cơm, cũng  xen .
Chu Hữu Văn cau mày, nhưng ông  suy nghĩ một chút  thôi.
"Cơm nước xong   ." 
Ông  mỉm  và  hiệu cho   ăn cơm.
Lâm Thành cũng  đoán tâm tư của ông ,  cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Bữa cơm  ngoại trừ Chu Y Đình thì tất cả   đều ăn  ngon.
Sau khi ăn xong, Chu Hữu Văn vẫy tay với Lâm Thành, đưa  đến thư phòng.
Chu Y Đình   yên, cô   đuổi theo  một chút.
“Y Đình!”
Thôi Phương Cúc nhíu mày gọi cô  ,  vẻ mặt kìm nén của Chu Y Đình, bà  thở dài thật sâu.
"Haiz... Cha con ghét nhất     lén, đừng  những việc khiến ông  ghét, con hiểu ?”
Chu Y Đình cũng  tính cách của cha , nhưng cô    bọn họ đang  cái gì.
Thôi Phương Cúc : 
"Được , qua hai ngày nữa   hỏi thăm cho con, đừng  tức vội.”
Chu Y Đình  , nhưng cũng   cách nào khác, cô  chỉ  thể  trở  ghế sofa.
Chu Y Mẫn  sách trong tay, cô  vô cùng coi thường bộ dạng rẻ tiền  của chị gái .