Nếu Lý Tư Vũ  suy nghĩ của cô ,  lẽ sẽ  một câu.
Chuyện   liên quan đến keo kiệt  , cho dù là  ăn cũng  cho cô  ăn, vứt  cũng  cho cô  ăn.
Vương Thế Tịnh đương nhiên là tin   Lý Tư Vũ  buổi trưa  ăn sườn kho tàu.
Bởi vì đúng là hôm qua nhà bọn họ ăn thịt kho tàu, Vương Thế Tịnh còn  thấy Lý Thành Tài  rửa hộp cơm.
Bên trong mỡ dày một lớp, nếu là  bình thường, ăn đồ dầu mỡ như , còn giữ mỡ thừa  để xào rau.
Bọn họ  mà đổ  hết, đúng là quá xa xỉ.
Ngày hôm qua cô   Lý Thành Tài , nhà bọn họ ăn thịt mỗi ngày,   sườn thì là thịt, còn  gà và cá.
Điều   cho cô  hâm mộ  chịu .
Với  cô  thấy Lý Thành Tài vô cùng ngu xuẩn trong chuyện tình cảm, nên  mất  nhiều sức lực mới khiến cho   mời  ăn cơm.
Không ngờ Lý Tư Vũ  keo kiệt như , sườn kho cũng  nỡ gọi một phần.
Vương Thế Tịnh  hai , mỉm  :
"Đồng chí Lý bình thường nhận lương thì thích  gì?  thường  xem một bộ phim.”
Lý Thành Tài  sững sờ, tiền lương của   đều là do Lý Tư Vũ lĩnh,    từng nhận qua?
"Tiền lương của  đều do cô út cầm,    tiền, cô út mua thịt cho  ăn."
Lý Thành Tài nhớ tới mỗi  phát lương, Lý Tư Vũ đều gói sủi cảo cho   ăn, hoặc là hầm thịt kho tàu.
"Cái gì?" 
Vương Thế Tịnh kinh ngạc   :
"Anh đưa hết tiền lương cho cô út của ?”
Sắc mặt cô  lập tức khó coi  Lý Tư Vũ. 
Người     cầm tiền lương   khác? Cô  cũng quá ích kỷ ,  ?
Lý Thành Tài  cảm thấy chuyện   gì  đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-161.html.]
"Sao ?"
Vương Thế Tịnh    ngu như  mà kinh ngạc vô cùng. 
Người  ngu như thế, tiền còn    trong tay   ?
"Tiền lương của  một nửa nộp cho gia đình, một nửa   tiền tiêu vặt,  tưởng rằng  cũng như ." 
Vương Thế Tịnh  mặt tươi , cũng   cái gì khác.
Lý Thành Tài thì   cả, mỗi tháng   ăn cái gì, mặc cái gì,   đều  rõ ràng.
Chỉ với một ít tiền lương đó của  ,  thể dùng là   tệ , đáng lẽ   còn  thêm tiền cơ.
Cha   thỉnh thoảng còn tới đây, mỗi  như  cô út còn bảo ông  xách theo đồ về.
Chuyện   cho Lý Thành Tài   hổ,   còn suy nghĩ,   khi nào mới  thể thành công nhân chính thức, để giúp cô út bớt tốn kém một chút.
"Cô út đối với   , chút tiền lương đó của   lẽ còn  đủ cho  tiêu . Cô út mỗi ngày tiêu cho   ít tiền .”
Vương Thế Tịnh  Lý Thành Tài giống như một kẻ ngốc, ngay lập tức mất hứng.
Vốn cô  còn nghĩ loại   dễ nắm bắt,  ngờ  nhà    lợi hại như , ngay cả tiền lương cũng  cho   sờ .
Mấu chốt nhất chính là Lý Thành Tài  cho rằng đó là đương nhiên, như      thể kiếm lợi  đây?
Ba   ăn cơm mỗi  mang một suy nghĩ khác , Vương Thế Tịnh ăn xong thì bỏ  luôn, ngay cả lời chào hỏi cũng   với Lý Thành Tài.
Lý Thành Tài thấy Vương Thế Tịnh vội vàng bỏ ,   hiểu vì  và  về phía Lý Tư Vũ.
"Cô út,  cô    như thế? Ngay cả một lời cũng  .”
Lý Tư Vũ  : 
"Về nhà thôi.”
Đối phó loại  , nhất định  để cho cô  hiểu rằng cô  sẽ   lợi ích gì để lấy.
Như thế cô  sẽ tự  bỏ  mà  cần   nhiều lời vô nghĩa.
Lý Thành Tài cảm thấy thất vọng, gật gật đầu  theo cô út về nhà.
Lý Tư Vũ   khuyên nhủ  ,  trẻ tuổi càng khuyên nhủ, càng  nghĩ .