Dù cũng là yêu của phó xưởng trưởng xưởng lương thực mà.
Lý Tư Vũ đương nhiên cũng mục đích của , cô nhếch môi, gật gật đầu :
“Còn , hiện tại vô cùng khó mua lương thực.”
“Có điều một bạn chuyển nhà đến Thượng Hải, nơi đó lương thực dồi dào, bạn học tiếp tế nên cuộc sống của hơn ít.”
Nếu Cao Viễn thông qua cô để kiếm một ít lương thực thì là thể.
Tiền đưa thì chuyện gì cũng dễ , ?
Cao Viễn cô đường thì ngay lập tức vui vẻ :
“Bí thư tiểu Lý, thể để cho một ít lương thực ? Cô thể yên tâm, chắc chắn giá cao hơn thị trường chợ đen.”
Chỉ cần lương thực thì tiền là vấn đề.
Lý Tư Vũ giả vờ suy nghĩ trong chốc lát, Cao Viễn cũng phiền cô mà mặt trông mong .
“Vậy, cũng .”
Lý Tư Vũ miễn cưỡng đồng ý.
“Bí thư Cao bao nhiêu?”
Cô hỏi .
“Muốn bao nhiêu?”
Cao viễn sửng sốt, là bao nhiêu thì cho bao nhiêu ?
Lý Tư Vũ: Có bao nhiêu đưa bấy nhiêu? sợ đủ tiền. →_→
“Vậy, cô bao nhiêu?”
Cao Viễn hỏi thăm dò một câu, vẫn hiểu ý của Lý Tư Vũ.
Cô khẽ mỉm :
“Một trăm cân bột mì đủ ?”
Cho hơn sợ ăn nổi.
Một trăm cân bột mì?!
Cao Viễn ngây ngẩn cả , ngay đó ngạc nhiên cô:
“Thật sự một trăm cân bột mì ?”
Bột mì là đồ , là lương thực tinh, lấy một nửa đổi lương thực thô, đó thừa thì ăn một ít, bán một ít.
Lý Tư Vũ gật đầu:
“ , vặn nhiều hơn thế một chút. Nếu thì ngày mai thể đến nhà lấy.”
Hai ngày nữa nhà cô dọn , đến lúc đó mang theo lương thực thì tiện.
“Được , ngày mai nhất định sẽ đến.”
Cao Viễn đồng ý ngay lập tức.
Chuyến đúng là tệ, đồ ăn ngon còn mua lương thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-170.html.]
Bây giờ hề hối hận khi cãi với Lý Kiện, bởi vì Lý Kiện sánh với Lý Tư Vũ, cô hơn nhiều.
Cho dù là độ hào phóng năng lực thì Lý Tư Vũ đều mạnh hơn, chuyện đối nhân xử thế thì càng cho hài lòng.
Ăn cơm xong, Lý Tư Vũ Cao Viên mới cùng Lý Thành Tài trở về nhà.
Trên đường về, Lý Thành Tài nghi hoặc hỏi:
“Cô út, nhà chúng nhiều bột mì như thế.”
Mỗi ngày đều giúp cụ bà nấu cơm, đương nhiên trong nhà bao nhiêu lương thực.
Sáng nay thấy chỉ còn mười cân bột mì mà thôi.
Cô út ở nhà hơn một trăm cân bột mì nhỉ?
Lý Tư Vũ thì mới nhớ . Mỗi cô bán đồ đều là ở bên ngoài, bán trong nhà nên mấy thứ vụn vặt cô quên mất.
“À, ngày mai sẽ bư kiện gửi tới, cô với .”
Lý Tư Vũ dối chớp mắt.
Làm cô để nắm điểm yếu .
“À.”
Lý Thành Tài từ đến nay đều lời cô út nên hỏi gì thêm.
Về đến nhà, Lý Tư Vũ thấy cụ bà đang trong sân đài radio, còn một bên cạnh.
“ tới đây?”
Người chính là Lâm Thành bất ngờ biến mất suốt gần một tháng nay.
Cô còn tưởng là mất tích , tưởng bắt cóc chứ?
Lâm Thành hì hì Lý Tư Vũ:
“Anh công tác về xong.”
Lý Tư Vũ chú ý tới Lâm Thành như gì đó thôi.
“Vào nhà .”
Cô nghĩ Lâm Thành chuyện gì quan trọng .
Lâm Thành sững sờ.
“A, .”
Ngay lập tức dậy theo Lý Tư Vũ nhà.
Lý Tư Vũ ghế, hỏi:
“Có chuyện gì ? Ban nãy em thấy tự nhiên?”
Sắc mặt Lâm Thành trở nên ửng hồng:
“Anh, chỉ định là nhớ em.”
Ban nãy nhiều như nên hổ dám , chỉ thể ậm ừ thôi.
Lý Tư Vũ: (? _? )