Cô cũng  suy tính riêng của , bây giờ để   học lái xe,    thể trở thành tài xế các kiểu.
Đừng xem thường vị trí lái xe,    xa  thể   thu mua.
Rất béo bở.
Lý Thành Tài gật đầu, cô út  cái gì thì là cái đó, chắc chắn là  lợi đối với .
“Cô út yên tâm , chắc chắn cháu sẽ học thật .”
Buổi chiều lúc tan , Lý Tư Vũ ở cửa xưởng quặng gặp  Cao Viễn,   dựng xe đạp  ở đó  quanh.
Lý Tư Vũ  lên phía  chao hỏi:
“Bí thư Cao!”
Cao Viễn  ha hả gật đầu:
“Bí thư tiểu Lý tan   .”
Anh  tan  sớm hơn nửa tiếng nên  đến đây từ lâu, sợ     mất.
Có thể  sợ ? Đó là lương thực đấy, qua   thì sẽ  còn nữa.
Nếu   khác mua  mất thì chỗ để    cũng  .
Lý Tư Vũ   nhiều lời vô ích, đưa  về nhà lấy lương thực    .
Cô cũng nhận  Cao Viễn đang  sốt ruột.
“Vậy chúng   luôn .”
Lý Tư Vũ dẫn  về nhà, Cao Viễn đẩy xe,  đường hai  thỉnh thoảng  một chút chuyện công việc.
Sau khi về đến nhà, cụ bà thấy  lạ nên nhiệt tình tiếp đón.
“Mẹ, đây là đồng chí Cao Viễn của nhà máy dệt.”
Lý Tư Vũ giới thiệu.
“Đây là  của .”
Cao Viễn lập tức  ha hả tiến lên bắt tay:
“Cháu   dì ở đây nên  mang theo quà gặp mặt,   cháu nhất định sẽ tới thăm hỏi ạ.”
Anh  cũng   nhà Lý Tư Vũ   nhiều  như , cứ nghĩ trong nhà chỉ  cô và Lý Thành Tài nên lúc tới vội vàng  mang theo quà tặng.”
“Không cần khách sáo như thế .”
Cụ bà cũng  để tâm lắm đến chuyện , chủ yếu là   chỉ đến để mua lương thực.
“Lúc nào rảnh thì cháu cứ tới đây chơi nhé.”
Vẫn cần   chuyện khách sáo một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-173.html.]
Cao Viễn gật đầu:
“Chắc chắn ạ.”
Sau  còn  thường xuyên liên lạc  chứ.
Lý Tư Vũ đưa Cao Viễn  nhà bếp, bảo   bê  một túi bột mì.
“Đây...”
Cao Viễn kinh ngạc  mấy túi lương thực, túi gạo  mở toang , bên trong còn  hai túi lương thực, xem  đều là lương thực tinh!
“Nhiều lương thực như !”
Anh      gì.
Chừng   đến năm trăm cân nhỉ?
Lý Tư Vũ nhếch khóe miệng,  đó bình tĩnh :
“À, đây là lương thực bình thường chúng  ăn. Mẹ   thích ăn lương thực thô nên chỉ ăn lương thực tinh.”
Lời     ngông cuồng ? Có đủ dùng ?
Quả nhiên khi  cô   thì Cao Viễn ngây ngẩn cả .
Không  nhiều lương thực tinh như  là bao nhiêu tiên, mà là dù  tiền cũng  tìm  chỗ mua lương thực như  .
Làm  yêu phó xưởng trưởng xương lương thực đúng là  tầm thường,  bao giờ thiếu lương thực, ăn  là lương thực tinh.
Quá ghen tị. →_→
“Vậy như , bột mì   trả cô một tệ năm, hiện tại chợ đen đang bán một tệ hai một cân, nhưng  trắng như của cô.”
Cao Viễn  Lý Tư Vũ, giá  là giá cao nhất ,    con đường để đẩy giá lên cao hơn nữa.
Lý Tư Vũ cúi đầu tự định giá trong chốc lát.
Cao Viễn thấy thế thì lòng  lo lắng, với giá  thì chắc chắn là  , nhưng thấy   xa xỉ như  thì  khi họ vẫn ghét bỏ.
Cảm thấy  yên tâm chút nào.
Lý Tư Vũ ngẩng đầu lên :
“Giá  cũng , đưa  một tệ tư là .
Còn  chuyện   , Cao Viễn tươi .
“ cái   cần bán  một ít, ăn  hết  sâu mọt thì quá uổng phí.”
Trước đó Lý Tư Vũ để   tùy tiện thấy lương thực chính là  ý .
Cao Viễn  lương thực chất cả đống, cũng đúng, nhiều lương thực như  mà thời tiết còn  nóng, bảo quản   sẽ  sâu mọt.
Dù lương thực  mọt vẫn ăn  nhưng chắc chắn sẽ  ngon như loại   mọt.