Đi  đường cái, Lý Tư Vũ  thấy công nhân  tan sở về nhà hoặc đang gấp rút   ca đêm.
Cô cảm thấy thế hệ  và thế hệ    gì khác biệt, đều  chạy ngược xuôi khắp nơi để lấp đầy  dày.
Chẳng qua bây giờ nhịp sống chậm thôi, nhưng mỗi ngày trừ lúc tan   thì bọn họ đều   thời gian để giải trí.
Người trưởng thành  lập gia đình đều đang cố gắng kiếm tiền, chỉ  những  trẻ tuổi mới  dạo chơi  đường phố.
Bạn xem, những  trẻ đó còn đang túm tụm quanh   kìa, đúng là tuổi trẻ mà.
Lý Tư Vũ  mấy  ở đầu ngõ mà thở dài.
Bất kể là thời đại nào thì vẫn còn   nhóc ăn no rửng mỡ, cả ngày  quậy phá tung trời.
Song  mới liếc qua một cái mà   Lý Tư Vũ cứng đờ.
Lâm Thành   mặt đất, mặt đầy máu, hai mắt nhắm nghiền,  như  bất tỉnh.
“Các  dừng tay  cho !”
 Lý Tư Vũ hét lên một tiếng  lập tức lao  giữa đám   đỡ đầu Lâm Thành lên kiểm tra  thở của .
Vẫn ,  quá nghiêm trọng, vẫn còn thở.
Có điều cô   đầu    chấn thương gì  .
Lý Tư Vũ ngẩng mặt lên  về phía đám thanh niên , bọn họ tức tốc giải tán, cả đám chạy thục mạng.
 Không  bọn họ sợ Lý Tư Vũ, mà mấy  quanh đó    gọi cảnh sát , nếu  chạy mau sẽ  túm cổ.
Lý Tư Vũ  Lâm Thành  ngất xỉu, đứa trẻ  thật là  khiến   bớt lo  mà.
Lúc mới gặp  ở Xuân Thành thì     đánh , giờ đến Bạch Thành mà vẫn còn    đánh.
“Cô gái ,   cái xe đẩy , cô đừng  nữa, đưa  đến bệnh viện  .”
Một  đàn ông trung niên nhắc Lý Tư Vũ, lúc  cô mới  hồn .
 ,  bệnh viện mới là chuyện quan trọng  nhất.
Mà khoan , cô  ư?
Lý Tư Vũ giơ tay vuốt mặt , đúng thật là  nước mắt.
Cô cúi đầu  Lâm Thành đang hôn mê bất tỉnh  ngẩng đầu  với ông chú : 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-249.html.]
“Nhờ chú giúp cháu đưa   đến bệnh viện    ạ?”
Ông chú  đồng ý ngay tắp lự, những  đang vây xem thấy Lý Tư Vũ  thảm thương như  cũng đều tiến đến giúp đỡ nâng  đặt lên xe đẩy.
Lý Tư Vũ cảm ơn  ,  đó cảm ơn ông chú  lòng    mới đưa  đến bệnh viện.
Loay hoay tới lui cũng  hơn chín giờ tối, trời bên ngoài  đen thui.
Lý Tư Vũ  Lâm Thành  khâu chỉ  gáy đang  bất tỉnh thì trong lòng chợt cảm thấy hoảng sợ.
Yêu đương thật khủng khiếp mà! 
Lý Tư Vũ thấy hai  bệnh khác  chung phòng đều  ngủ,  cũng  tiện để đèn suốt như .
Thế là cô  dậy tắt đèn,  đó mượn ánh trăng để  Lâm Thành.
Người   cứ mãi gây họa thế nhỉ,   nào cũng    đánh?
Ban đêm  y tá đến đo nhiệt độ cơ thể cho Lâm Thành, kế đó rút kim  cho , dày vò cả một đêm.
Đến rạng sáng,  nhà của những bệnh nhân khác cũng tới, Lý Tư Vũ  đánh thức, cô  Lâm Thành vẫn luôn bất tỉnh mà trong lòng   khó chịu.
Sao tới giờ còn  tỉnh ?
Lý Tư Vũ  thể   , trong lúc cô đang rối rắm thì cửa  mở .
Vương Thiết Sinh sốt ruột chạy ,  thấy Lâm Thành  băng bó đầu:
“Sao ?”
Anh   Lý Tư Vũ, mắt tràn đầy lo lắng.
Lý Tư Vũ thở dài: 
“Bác sĩ  miệng vết thương  lớn,  khả năng  chấn động não, nhưng   vẫn  tỉnh , cũng  hề phát sốt.”
Điều  khiến Lý Tư Vũ yên tâm hơn chút,  sốt. Nếu  phát sốt thì thật sự  đến nỗi nghiêm trọng.
Vương Thiết Sinh  thấy câu trả lời của cô xong cũng thở phào : 
“Không  gì là  , chừng nào mới tỉnh  đây.”
Lý Tư Vũ cũng  , cô lắc đầu   gì   tại chỗ  Lâm Thành.
“Anh      ai đánh ?” 
Lý Tư Vũ hỏi nhưng mắt    Vương Thiết Sinh.