Thư ký Khưu cũng qua giọng văn của cô, cho nên chắc chắn là cô am hiểu về mảng nào nhưng vẫn giao cho cô nhiệm vụ .
Lý Tư Vũ cảm thấy đây là bài bình thường, cần dùng đến tài văn chương, mang đến đây chỉ để cho cô luyện tập mà thôi.
Cho nên lúc Lý Tư Vũ hề gánh nặng tâm lý nào, khi xong còn lia mắt kiểm qua một đặt ở đó tới nữa.
Dù thì cần đưa ai để diễn thuyết, nên cần báo cáo luôn.
Lúc ăn trưa, chú bảo vệ ở cổng tìm Lý Tư Vũ gửi lời nhắn là nhà đang viện của cô tỉnh .
Lý Tư Vũ lập tức nghĩ đến Lâm Thành, cô vui vẻ cảm ơn chú chạy thẳng đến bệnh viện.
Dù cô cũng ăn gì, một giờ chiều mới mà giờ mới hơn mười một giờ.
Suốt quãng đường xe đến bệnh viện, Lý Tư Vũ kìm lòng mà gặp Lâm Thành ngay.
Thằng nhóc thể khiến bớt lo hơn chút nào cả.
Khi đến bệnh viện, Lý Tư Vũ cửa hít một thật sâu mới mở cửa .
Cô dựa cửa thì thấy Lâm Thành mặt mày tái nhợt đang tựa lưng tường.
Thấy tỉnh, Lý Tư Vũ chạy tới ngay mà mím môi, nước mắt ngăn mà trào .
Cô rằng đổi xử lạnh nhạt với Lâm Thành, nhưng đó chẳng qua chỉ là chìm đắm đó quá sâu mà thôi.
Xem bây giờ bất tri bất giác Lâm Thành ở ngự trị trong tim cô .
"Vợ ơi…"
Giọng của Lâm Thành khàn, khi thấy Lý Tư Vũ đến thì mặt đong đầy ý .
Lý Tư Vũ trừng mắt một cái, thực sự phục luôn đấy.
Kết quả là…
Lâm Thành bỗng đỡ tường, nhắm mắt "Ọe…" một tiếng nôn thẳng cái thùng gỗ mặt đất.
Lý Tư Vũ: ???
Mặt gớm ? Anh còn nôn nữa chứ!
Vương Thiết Sinh ghế bên cạnh thấy Lâm Thành nôn mửa như thì vội vàng dậy.
“Anh chấn động não, nãy nôn hai .”
Lý Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, mà, mặt mũi của cô cũng khó coi đến nỗi thấy cô là sẽ ói đúng chứ?
"Bác sĩ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-251.html.]
Lý Tư Vũ đến gần rót cho Lâm Thành một cốc nước đưa cho .
Thấy Lâm Thành nôn nữa, Vương Thiết Sinh liền :
"Bác sĩ não chấn động nhẹ, cần nghỉ dưỡng một thời gian."
Nội cái thôi đủ khó chịu .
Lý Tư Vũ thấy cháo bàn ăn hơn nửa nhưng nôn hết ngoài.
Cô xuống cạnh Lâm Thành,
"Anh thấy thế nào ? Ngoài buồn nôn và đau đầu thì còn triệu chứng nào khác ?"
Lâm Thành nghĩ một lát mới gượng :
"Không , vẫn còn khoẻ lắm."
Lý Tư Vũ: Khoẻ cái đầu , thành thế mà còn vẫn khoẻ ?
Cô khuôn mặt tái nhợt của Lâm Thành, gắng gượng trông vô cùng yếu ớt.
"Đừng khoe mẽ nữa, cái bộ dạng của ai mà tin lời chứ."
Lý Tư Vũ thật sự gì nữa.
Lâm Thành sự bất lực của cô, trấn an:
"Anh thật sự vấn đề gì khác mà, em yên tâm , nghỉ ngơi vài ngày là sẽ thôi."
Nhìn thấy cô vợ nhỏ quan tâm tới mà Lâm Thành như mở cờ trong bụng.
Anh rằng chính Lý Tư Vũ tìm thấy ở ven đường đưa đến bệnh viện.
Nếu thì ai cứu một đầy m.á.u chứ?
Thấy sắc mặt của cho lắm, Lý Tư Vũ bèn đỡ để thẳng , như sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
“Anh cứ thoải mái , đừng lo gì nữa.”
Lúc Lý Tư Vũ nên an ủi khác như thế nào.
Lâm Thành gật đầu nhắm mắt , một lúc thở dần dần định.
"Đã báo cho gia đình ?"
Lý Tư Vũ hỏi Vương Thiết Sinh ở bên cạnh.
"Đã gọi điện cho trai của đại ca , ngày mai mới đến ."