Hai đầu đánh do Lâm Thành mạng lớn nên , chắc chắn dạy cho một bài học!
Tốt nhất là tiễn luôn đến Tây Thiên .
Có điều Lâm Thành việc hề dễ dàng, tất cả những ai quen bọn họ đều ân oán giữa hai , nếu một hai c.h.ế.t thì còn sẽ thoát khỏi tình nghi.
Phiền c.h.ế.t .
Lâm Nham thấy Lâm Thành ý tưởng riêng nên cũng thêm gì nữa, chợt nhớ đến chuyện cũ và :
“Nhà họ Phùng tự lo nổi cho bản nữa , cái cô Phùng Tố Viện cướp công việc đó, hai hôm nay Trương Học Văn sa thải .”
Bị sa thải ?
Lâm Thành thoáng kinh ngạc hỏi:
“Anh ?”
“Không .”
Lâm Nham lắc đầu một cách bất đắc dĩ dở dở :
“Là cô tự chuốc lấy, vốn dĩ ở trường học chẳng gì mà còn cướp lấy một công việc văn phòng, cô ..”
Đây là tự lấy đá đập chân hử?
Lâm Thành khẩy:
“Đâu ai cũng thể thư ký chứ? Phùng Tố Viện đúng là chẳng trời cao đất dày.”
Cho dù sa thải thì điều chỗ khác cũng đủ mất mặt .
Không cô Phùng Tố Viện còn mặt mũi nào ngoài đây.
Quả thật Phùng Tố Viện còn mặt mũi nào ngoài nữa.
Cô đang kéo cánh tay thư ký Phùng mà nũng nịu.
“Ba, ông Trương Học Văn đó đúng là điều, con thư ký cho ông là coi trọng ông , mà lão già đó còn dám chuyển con chỗ khác!”
Phùng Tố Viện tủi Phùng Toàn Dân.
Phùng Toàn Dân thấy những lời xong, ông nghiêm mặt, lạnh giọng :
“Ba thấy ông cảm thấy cuộc sống quá thuận lợi, đúng là nể mặt ông quá .”
Dứt lời, ông vỗ về tay Phùng Tố Viện đảm bảo:
“Con gái, con yên tâm, chuyển thì cứ chuyển, chúng đổi việc khác là .”
Công việc ngoài thiếu gì? Sao mà để cho con gái cưng của ông ấm ức chứ?
Phùng Tố Viện lời hứa hẹn của ông thì mới lòng gật đầu:
“Cảm ơn ba.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-263.html.]
Dám đối đầu với cô ?
“Ba ơi, ba cũng đừng tha cho lão già Trương Học Văn dễ quá đó!”
Phùng Tố Viện vẫn nuốt trôi cục tức .
“Con đừng lo.”
Phùng Toàn Dân thầm lạnh, đụng đến con gái ông mà còn cả lành lặn ư? Không cửa .
Bỗng Phùng Toàn Dân chợt nhớ gì đó mà :
“Ba Lâm Thành đánh ở thành phố Bạch, con xem .”
“Gì cơ?”
Phùng Tố Viện kinh ngạc há hốc mồm, cô hỏi:
“Ai đánh?”
Phùng Toàn Dân bật một tiếng, nhớ đến những chuyện lộn xộn của nhà họ Lâm mà chán chịu nổi.
“Hai em cùng cha khác , thật chẳng tụi nó thù hằn gì lớn lao mà nào cũng đánh đến c.h.ế.t sống .”
Ông cảm thán một câu.
Phùng Tố Viện tỉnh táo ngay tức thì:
“Lâm Hiên cũng quá đáng thật đó, gì Lâm Thành cũng là của mà!”
Thật là khiến giận sôi gan, mắc cái gì mà cứ đánh mãi thế?
Phùng Toàn Dân chẳng thèm để tâm đến mấy chuyện đó của nhà họ Lâm, dù con gái thích .
Hơn nữa Lâm Thành cũng tài thật nên ông cấm cản.
“ , con cần lo lắng về chuyện nhà thị trưởng Chu , nếu con gặp Lâm Thành thì cứ sang đó .”
Phùng Toàn Dân nhớ Chu Y Đình cũng thích Lâm Thành.
Mặc kệ cô là con gái thị trưởng gì đó, dù thị trưởng Chu cũng thể ép bức , chỉ cần Lâm Thành thích Phùng Tố Viện thì sẽ mích lòng với ai hết.
Phùng Tố Viện bĩu môi khinh bỉ:
“Con nhỏ Chu Y Đình đó còn chẳng bằng con.”
Sau đó cô nhớ gì đấy mà ấm ức :
“Lâm Thành cũng yêu , để ý tới con đây?”
“Hửm?”
Phùng Toàn Dân nhíu mày ngờ vực hỏi:
“Sao ba gì hết, con cũng với ba. Là con gái nhà ai ?”