Lý Tư Vũ chầm chậm : 
“Mẹ, tháng   thể con sẽ  chuyển đến Bạch Thành, ở đó còn  quen nên con   ý định thuê nhà.”
Chuyện  cô vẫn   với cụ bà một tiếng, đêm qua cô  suy nghĩ cả đêm, cô cảm thấy nếu dẫn cụ bà  theo   công tác thì   bất tiện.
Bởi vì cô vẫn  xác định  công việc    định  , lỡ như  chuyện gì ngoài ý  thì cô   dắt già dìu trẻ về  đây, khá là phiền.
Thế nên Lý Tư Vũ tính  mắt cứ để cụ bà  đây, chờ cô  định  sẽ đón bà theo.
Cụ bà  thấy Lý Tư Vũ sắp   công tác ở Bạch Thành thì  tiên là nhíu mày,  đó quan tâm hỏi han: 
“Một  con    đó,  sợ con  tự chăm sóc cho   thôi.”
Cô con gái  của bà thường ngày mỏng manh như , để con bé sống một  thì bà  yên tâm lắm.
Lý Tư Vũ  gật đầu đáp: 
“Mẹ đừng lo, con ở trong ký túc xá của đơn vị, ăn cơm thì  nhà ăn , ngày thường chỉ  mỗi giặt đồ thôi chứ  còn việc gì khác .”
Mẹ luôn lo lắng cho cô  việc nhưng cô   tách , thật sự  nỡ nhưng cô cũng  còn cách nào khác.
Cụ bà ngẫm nghĩ  gật đầu : 
“Vậy cũng , nếu con thấy   thì chúng   thuê nhà ở, lúc đó  đến nấu cơm cho con.”
“Vâng,  cứ yên tâm, con   đây.” 
Lý Tư Vũ bảo cụ bà an tâm ở nhà  xách túi lên  .
Cả buổi sáng nay trong lòng cụ bà đều suy tư, bụng  cứ  yên tâm. 
Lý Tư Vũ bình thường  công tác  vài ngày  cũng sẽ về nên bà vẫn  cảm thấy gì.
   chỉ cần tưởng tượng đến việc con gái bà   lâu thật lâu thì cả tim gan bà đều bồn chồn, luôn luôn lo lắng.
Có điều lo lắng thì bà cũng chẳng   gì, giống như Lý Tư Vũ   với bà, việc  vẫn   định, lỡ như  chuyện gì thì   dọn về đây.
Chưa kể đến việc Lý Tư Vũ  vất vả một chuyến mà bà già tay chân lẩm cẩm như bà cũng  thể chịu nổi dày vò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-275.html.]
Nghĩ như thế, cụ bà  vững vàng  ở bên giường đất,  nhất là  nên gây thêm chuyện.
Lý Tư Vũ tới văn phòng công đoàn thì thấy   đều   mặt ở đây, dường như cô là  đến cuối cùng.
Cô đưa mắt  đồng hồ  tường, vẫn còn năm phút,   trễ.
Tuy sắp  chuyển   nhưng cô cũng  để  ấn tượng  cho cấp , dù gì thì chủ nhiệm Trịnh cũng là  giúp cô thăng chức tăng lương.
Trở  chỗ , Mã Linh Linh lập tức nhào tới kiếm cô:
 “Cán bộ Lý, cô xem bản thảo   ?”
Cô  khiêm tốn xin hướng dẫn, Lý Tư Vũ cũng  tiện từ chối  xem, thế là cô cầm lấy  nghiêm túc  một lượt.
Nói thật, còn chẳng bằng văn  của học sinh tiểu học. 
Lý Tư Vũ thẳng thắn chỉ  vấn đề, dù  cũng  xin lời khuyên mà,  gắt một chút cũng    nhỉ?
“Chỗ , chỗ , câu   trôi chảy lắm. Trước và  đều  ăn khớp,  mâu thuẫn.” 
Lý Tư Vũ chỉ  vẫn đề của cô  để cô  tự  xem.
Mã Linh Linh    hổ, nhưng vẫn hỏi  sửa    mới hợp lý.
Lý Tư Vũ nghĩ,  cũng   là giáo viên của cô,    tận tâm sửa chữa bài văn cho cô?
“Cô tự xem , suy nghĩ kỹ , cũng  thể cứ  nào cũng kêu  sửa cho cô .” 
Dù  chị đây cũng là  sắp  ,   cô  thể chạy đến tận Bạch Thành nhờ  xem cho, đúng ?
Mã Linh Linh  cô  mà ngạc nhiên, nhưng ngẫm  cũng đúng,  thể  phiền   mãi thế .
“Cô  thể cho  xem những bản thảo   của cô  ,   học hỏi một chút.” 
Mã Linh Linh thẹn thùng .
Cô  cũng   cố gắng, nên chỉ  thể mặt dày mà xin  , lỡ mượn  thì ?
Hứa Vệ Hồng ở một bên liếc  Mã Linh Linh rồigiễu cợt: 
“Cô  cướp công việc của  khác nhưng năng lực  đủ, giờ  còn  học cách  của  , trong bụng cô đang nghĩ cái gì thế?”