“Còn tới tận cửa xin bản thảo của , đưa hết cho cô lấy gì sống.”
Hứa Vệ Hồng thể nổi mấy chuyện thế , giống như việc hai tính chất công việc khác thể giao lưu học hỏi.
Mà đằng Mã Linh Linh và Lý Tư Vũ hiện đang phụ trách cùng một công việc, thế mà vẫn xin bản thảo của .
Mã Linh Linh cô cho hổ nhưng cũng phản bác, dù lời Hứa Vệ Hồng cũng là sự thật.
Lý Tư Vũ cũng thích loại chuyện lắm, nhưng thấy sắp nên mấy bản thảo cứ thì , dù cũng đều xuất bản cả.
Vì để chứng tỏ keo kiệt như , Lý Tư Vũ cầm mấy bản thảo xuất bản đưa cho cô .
Dù cô cũng thể chép, bởi sử dụng sẽ bóng dáng hành văn của cô.
Nếu Mã Linh Linh tự tìm tòi và học tập thì bản thảo cô đều sẽ khác mấy so với Lý Tư Vũ, khác chỉ một cái là nhận ngay.
“Cô tự xem , chỉ thể đưa cho cô những bản thôi.”
Cô đưa bản thảo qua, thể ngóc đầu dậy đều phụ thuộc bản cô .
Mã Linh Linh thấy cô Hứa Vệ Hồng mà còn chịu cho cô mượn bản thảo thì vô cùng cảm động.
“Cảm ơn cô, cán bộ Lý.”
Cô cầm lấy bản thảo cúi đầu về chỗ của .
Hứa Vệ Hồng thể tin mà Lý Tư Vũ:
“Sau tính chất công việc của hai giống y như , cô cứ cho cô như ? Cô cướp việc của cô đó.”
Hứa Vệ Hồng thật sự thể hiểu cách của Lý Tư Vũ, gì ai ngốc đến thế, đem bản thảo cho một thể đe dọa đến sự nghiệp của như chứ?
Lý Tư Vũ cũng ngốc, xét về năng lực của Mã Linh Linh thì đúng là cần sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-276.html.]
Viết văn còn chán hơn cả học sinh tiểu học thì thể bản thảo đến ?
Ít nhất cũng mất cả một năm mới thể đạt đến trình độ bình thường, mà đó là kết quả nếu học tập nghiêm túc cơ.
“Chuyện cần cô lo .”
Lý Tư Vũ thản nhiên trả lời.
Hứa Vệ Hồng là kẻ thích hóng hớt mà ngại lớn chuyện, cứ cô khiêu khích gì?
Mấy ngày cuối cùng cứ thoải mái mà việc, đó cá chép hóa rồng mà nhảy tòa thị chính thì sẽ dễ chịu hơn thôi.
Hứa Vệ Hồng thấy cô tán thành ý kiến của thì trong lòng mắng thầm một câu ngu xuẩn, cũng để ý tới cô nữa.
Lý Tư Vũ: Ái chà, cảm ơn cô lơ nhé.
Tôn Tú Phân một bên hết cả buổi, chị cũng cảm thấy Lý Tư Vũ là đồ ngu, thế mà giúp Mã Linh Linh.
Có điều như cũng chỉ khiến chị thích thú hơn, nhất là Lý Tư Vũ mất việc luôn, thế thì càng .
Không ngờ rằng trong bộ văn phòng công đoàn hiện giờ thì Tôn Tú Phân là kém cỏi nhất, nhưng chị còn cảm thấy hài lòng về bản .
Sắp đến giờ tan tầm buổi trưa, Lý Tư Vũ đến văn phòng của chủ nhiệm Trịnh giao bản thảo, chủ nhiệm Trịnh đưa cho cô một lá thư.
“Đây là thư giới thiệu, đến lúc đó cô thể đến phòng nhân sự tòa thị chính báo danh qua văn phòng thư ký việc.”
Chủ nhiệm Trịnh coi trọng Lý Tư Vũ, trẻ tuổi văn như thật sự hiếm thấy.
Hơn nữa cô còn cực kỳ khiêm tốn, hề chút gì gọi là kiêu ngạo. Không ngạo mạn cũng chẳng nôn nóng, chính là về cô .
Lý Tư Vũ nhận lấy thư giới thiệu cúi cảm ơn chủ nhiệm Trịnh, cô cảm ơn chị hết sức chân thành.
“Chủ nhiệm Trịnh, cảm ơn chị đề bạt , thật sự báo đáp chị thế nào mới .”
Cô , một lời đề bạt thể sẽ nợ một ân tình, chẳng ai đề bạt một mới một cách vô ích cả.