" vì , thấy cô mới là cần đó."
Lý Tư Vũ tâm trạng , lập tức cô vài câu.
Từ Vi Nam thấy cô , cũng tức giận:
"Chuyện của thì nên , tránh phê bình. Lại còn chuyển nhà máy nhà rượu chỗ khác, cô cho rằng cô là thị trưởng thành phố !”
Lý Tư Vũ mỉm hỏi :
"Cô quản rộng như , cô là thánh mẫu ?"
Ánh mắt cô Từ Vi Nam lạnh lẽo như băng, thứ nào cũng bát nạt cô đúng ?
"Cô cứ giả vờ , đừng mặt chúng ."
Từ Vi Nam cô, chỉ thể giả vờ tài liệu giả vờ bản bận rộn.
Lý Tư Vũ so đo với cô , Từ Vi Nam còn quản bản , còn tới châm chọc cô.
"Miệng lưỡi của cô cũng trơn tru đấy nhỉ."
Bành Lăng Mạn vỗ vỗ bả vai Lý Tư Vũ .
Vừa cô cũng mỉa Từ Vi Nam hai câu, nhưng mà sức chiến đấu của Lý Tư Vũ quá mãnh liệt, chỗ cho cô phát huy.
Lý Tư Vũ nhàn nhạt gật gật đầu:
"Cũng tạm, dù cũng thư ký, nếu miệng lưỡi , thể đến hiện tại?"
Bành Lăng Mạn đồng ý gật đầu, đúng , thư ký chỉ cần miệng lưỡi trơn tru, mà còn năng lực phản ứng nhanh.
Lâm Thành liếc Từ Vi Nam, lắm, dám chọc bà xã của , chán sống đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-353-vi-sao-toi-phai-khoc.html.]
Trong lòng hạ quyết tâm, Lâm Thành Từ Vi Nam nữa, đầu qua ngắm Lý Tư Vũ.
Vợ nhỏ giỏi quá, lên báo mà còn thể chống đỡ áp lực.
Lâm Thành đương nhiên hiểu ý của tổ trưởng Chu khi gọi cô , cũng loại cái gì cũng hiểu.
Cách của Lý Tư Vũ tuy rằng chút nông nổi, nhưng cũng coi là một biện pháp .
Nhà máy rượu ở Bạch Thành nhiều năm như , chắc chắn là chống lưng.
Việc chuyển nhà máy cũng tổ trưởng Chu chuyện là thể cho chuyển, chủ yếu nhất còn xem ý của lãnh đạo cấp .
Mà mong của Lý Tư Vũ khi đăng báo, chính là để cho lãnh đạo cấp thấy, để bọn họ coi trọng.
Dù với phận của Lý Tư Vũ, vốn dĩ bối cảnh gì, khả năng gặp lãnh đạo.
Còn phó thị trưởng Tào, dù cô gặp nữa thì cũng chẳng thể mấy câu.
Người trăm công nghìn việc, thời gian một cán bộ nho nhỏ chuyện.
Loại chuyện đắc tội với khác , phó thị trưởng cũng sẽ giúp gì cho cô.
Lâm Thành nghĩ, nếu Lý Tư Vũ , sẽ ở bên cạnh hỗ trợ, mặc kệ , chỉ cần cô thì sẽ ủng hộ đến cùng.
Suy nghĩ của Lý Tư Vũ cũng giống như Lâm Thành, nếu cô gặp lãnh đạo phía , chừng bóng dáng cũng thấy , chi là đáp .
Đó là lẽ thường tình. Dù ai quan mà một ít quan hệ, gì ai tình nguyện quản việc vớ vẩn của cô.
Làm quan dễ, lương còn cao thì lời của mấy cán bộbộ nho nhỏ.
Vậy nên Lý Tư Vũ tự giác, cô gặp các lãnh đạo, cũng tìm cách ngăn cản bọn họ.
Nghĩ tới việc nhà máy rượu chặn bản thảo của cô mà vẫn để cô tiếp tục xuất bản, Lý Tư Vũ cảm thấy chút bất an.
Chính xác thì nhà máy rượu ý gì? Không lẽ họ nghĩ năng lực của cô tác động đến họ ?