Thời gian tán gẫu trôi qua nhanh, phần lớn thời gian Lý Tư Vũ đều , trả lời.
Cũng thể thấy , nhà nhà bọn họ sống hòa thuận, cha Liễu cũng là một thành thật, gì đáng .
Nhìn mắt Liễu Thành Tuyết, cô thể thấy cô vui.
Điều cho cô cảm thấy rằng nề nếp của gia đình họ chắc chắn là .
Buổi trưa, cô út của Liễu Thành Tuyết là Triệu Vân nhiều đồ ăn, bánh bao hai loại bột hấp, gà rừng hầm nấm, còn thịt thỏ kho tàu.
Đều là thịt thú rừng, Lý Tư Vũ mà mê tít.
Mặc dù thịt gà rừng cứng, nhưng ăn cũng hương vị khác
Bữa cơm ăn vui vẻ, Lý Tư Vũ lấy đồ mang theo từ trong túi, nhiều từ chối, cuối cùng cũng để .
Liễu Thành Tuyết thứ cô mang đến, trong lòng thở dài, cầm đồ, đây là nhân tình.
mà Lý Tư Vũ thẳng thắn, cô cũng phản cảm, qua nhiều cũng tệ.
"Vậy bọn con trở về đây."
Liễu Thành Tuyết vẫy tay chào tạm biệt với mấy cha Liễu, hai xe về thành phố.
"Cán bộ Liễu."
Lý Tư Vũ nhớ tới cái gì, với cô :
"Đến phòng một lát nhé?”
Liễu Thành Tuyết sửng sốt, gật đầu theo cô phòng.
Tuy ăn cơm xong mệt, nhưng cô tò mò Lý Tư Vũ gì với .
Sau khi hai xuống, Lý Tư Vũ đóng cửa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-367-mua-thit-thu-rung.html.]
Động tác càng cho cô thắc mắc, đây là gì?
"Cán bộ Liễu, trong nhà cô thường xuyên thể bắt động vật ?"
Lý Tư Vũ nghĩ, nếu thể thu mua một ít, gian của cô thể giữ tươi, lúc nào cũng thể ăn cũng .
Còn , thì thể đưa đến chỗ Lâm Thành, để cho mang bán cũng .
Như cũng thể coi như là chút hiếm lạ?
Liễu Thành Tuyết thật sự ngờ cô sẽ hỏi cái , nhưng mà cô vẫn gật gật đầu :
"Anh trai là một thợ săn giỏi, mấy năm đầu lương thực, đều là nhờ săn mang đến chợ đen đổi thức ăn.”
Nhớ tới mấy năm đầu khổ sở, Liễu Thành Tuyết thể cảm thán, rõ ràng điều kiện trong nhà kém như , còn cho cô học.
Cô phát triển, cho nên mới cố gắng như , hy vọng của cả gia đình đều ở cô .
Lý Tư Vũ thấy vẻ mặt của cô sa sút, là cô đang suy nghĩ cái gì.
" mua một ít thịt, cô xem thể bảo trai cô săn một ít ?”
Chuyện cô cũng từng suy nghĩ qua, bởi vì gia đình nhà họ Liễu khákhó khăn, hơn nữa bây giờ ở nông thôn, ngoại trừ những việc từng qua, căn bản bất kỳ nguồn thu khác nào.
Cho nên, việc cô thu mua dã thú, chừng còn thể trợ giúp nhà họ Liễu thêm một phần thu nhập.
Liễu Thành Tuyết kinh ngạc về phía cô:
"Cô thịt thú hoang gì? Nếu cô ăn, tuần bảo cha mang tới đây, cô ăn là , cần mua, cũng nuôi .”
Lời của cô cho Lý Tư Vũ mỉm , cố xua tay :
"Không cần, ý định khác, cô yên tâm, phương diện giá cả đều dựa theo chợ đen mà định, sẽ bạc đãi .”
Để cô ăn uống , cô cũng nuốt trôi , cũng là tiền, bỏ tiền mua cũng .
Liễu Thành Tuyết vẻ mặt của cô giống như đang đùa, nghiêm túc suy nghĩ.