Bắp cải là hai ngày cô định nấu ăn, kết quả ngủ quên mất.
Vừa phòng bếp mới phát hiện lá cây héo, với tình cảnh hiện tại như , lấy cái gì cũng thích hợp.
Tuy một cây bắp cải đáng giá, nhưng nó thể giải quyết một bữa ăn trong ngày cho cả gia đình .
Cho nên lấy cái vẫn quá khác .
Lý Tư Vũ gõ cửa nhà bên cạnh, một lát cửa mở .
Một cô bé buộc tóc hai bên kiểu sừng dê mở hé cửa, ló đầu cẩn thận Lý Tư Vũ.
"Em gái , nhà em ai ở nhà ?"
Lý Tư Vũ như một dì, khom lưng bé gái.
"Á!"
Cửa đột nhiên đóng , bên trong vọng tiếng la hét của cô bé.
"Mẹ! Bên ngoài một bà ba !” (Bà ba - Chuyên bắt cóc trẻ em)
Lý Tư Vũ: ...
Cô thấy bên ngoài ngang qua chỉ trỏ , Lý Tư Vũ thật đập đầu tự tử.
Cô giống lắm ?
"Hả!?"
Một phụ nữ bước nhanh đến mở cửa , thấy Lý Tư Vũ ôm một cây bắp cải đó, chị ngại ngùng cô.
"Ôi chao, đây là em gái đêm qua ?"
Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, chị xoay trừng mắt bé gái ở đằng .
“Tiểu Vũ, con giật như thế!”
Lý Tư Vũ chờ chị mắng con xong, nghiêm nghị :
"Chị dâu, hôm qua cám ơn chị nhờ trai giúp em.”
Người phụ nữ lúng túng xua tay.
"Không gì, đều là hàng xóm với , việc giúp đỡ là chuyện nên .”
Có lẽ thấy bên ngoài qua nhiều, chị :
"Mau , ở cửa chuyện .”
Lý Tư Vũ thuận thế sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-67-cam-on-nha-hang-xom.html.]
Nhà cũng giống như nhà cô, đều là hai gian phòng, một phòng chính một cái phòng bên.
Trong sân còn hai thằng nhóc đang chơi đá, cô là bà ba là bé gái đang ở trong sân cô.
Có một bà cụ từ phòng chính, thấy Lý Tư Vũ bà liền hỏi:
"Mai Tử, đây là con gái nhà ai.”
Hồ Hiểu Mai giới thiệu với chồng:
"Đây là hàng xóm mới của chúng , cô chuyển đến đây một tháng, ở nhà của bác Chu.”
"Vậy , lúc nào rảnh rỗi thì cháu cứ qua nhà chơi nhé."
Bà cụ hiền lành gật gật đầu với Lý Tư Vũ, đó nhà bếp.
"Đây là chồng , bà , chuyện gì cô cứ nhé. Bác Chu khi với chúng , một cô gái một nhà bà ."
Hồ Hiểu Mai bảo Lý Tư Vũ ở bàn trong sân, rót cho cô một chén nước đun sôi để nguội.
Lý Tư Vũ tới đây là vì móc nối quan hệ, cả nhà bọn họ nên cô cũng cảm thấy yên tâm.
"Chị dâu , một cô gái như em ở bên ngoài lúc bất tiện, nếu chị thì chắc chắn em cũng khách sáo nữa."
Hồ Hiểu Mai gật đầu, dù nếu là yêu cầu quá đáng thì chị cũng sẽ đồng ý, giúp một chút chuyện nhỏ thì cũng .
Lý Tư Vũ chỉ bắp cải đặt bàn, :
"Đây là em mang từ quê nhà đến, biếu nhà chị thêm một món ăn.”
Hồ Hiểu Mai lập tức từ chối, chị chú ý tới cây bắp cải Lý Tư Vũ ôm theo từ lâu, ước chừng nặng năm cân.
Đây là đầu tiên chị thấy bắp cải lớn như , ba cân là to lắm .
Hai năm gần đây mùa màng , cho nên bắp cải to như .
"Mau cầm về , cô đừng khách khí với chúng , đều là hàng xóm cả.”
“Nếu chúng chuyện gì đó cần cô giúp đỡ, thì cô chắc chắn cũng sẽ mà?”
Lý Tư Vũ nếu lấy đồ , đương nhiên là định đem về, cô cương quyết đưa cho Hồ Hiểu Mai.
Hồ Hiểu Mai cách từ chối, chị nghĩ tháng cung ứng thứ gì, nên nhận lấy.
"Mẹ."
Bé gái vẫn luôn bên , thấy bắp cải liền chạy tới.
Hồ Hiểu Mai giới thiệu với Lý Tư Vũ:
"Đây là con gái nhỏ của , tên là Bạch Tiểu Vũ, Tiểu Vũ mau chào cô con.”