Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ - Chương 207: Xạ thuật siêu quần

Cập nhật lúc: 2025-08-20 13:47:12
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi xử lý xong công việc trong gian, phu thê Sở Vân Châu trở về tiểu viện. Trong lòng Sở Vân Châu vốn nghĩ chắc giờ thể nghỉ ngơi, ai ngờ phòng, mắt thấy mấy con sói con bụng tròn căng, đang bò quanh nền nhà.

Đỗ Nhược cho chúng ăn xong. Bởi no quá nên đám sói con mập mạp chẳng khác nào lũ heo nhỏ, tròn vo đến mức bụng chạm đất, mỗi lết như thể trượt sàn. Vừa thấy nàng, chúng liền rên ư ử, ngoe nguẩy đuôi, cố sức bò gần, trông vô cùng khả ái.

“Ồ… Lớn nhanh quá !” Sở Vân Châu đám tiểu lang ngạc nhiên thốt lên. Đôi mắt tròn vốn sáng nay càng tròn hơn, cứ như chuông đồng. Hắn hiểu tại mới mấy hôm mà đám lang con lớn như gần một tháng tuổi.

Đỗ Nhược ôm lấy một con trong đó, nhẹ nhàng vuốt ve. “Bọn nhỏ ăn khỏe hơn , nên mới lớn nhanh . Ngoài sữa, còn cho ăn chút thịt nấu chín, thỉnh thoảng thêm trứng nữa.”

Sau đó, nàng đặt sói con xuống đất, xoay về phía Sở Vân Châu, nhẹ giọng : “Trong nhà cạn thịt, là… chúng lên núi săn lợn rừng?”

Sở Vân Châu sững . “Giờ mà còn săn lợn? Núi nhà vẻ lớn, sợ lợn rừng.”

Đỗ Nhược khẽ , ánh mắt thâm sâu: “Cầm cung tên, theo .”

Hắn ngoan ngoãn lấy cung tên từ trong gian , mặc dù lòng đầy nghi hoặc nhưng vẫn bước theo nàng khu rừng xa xa, nơi sắc trời vẫn là ban ngày.

Sở Vân Châu chậm rãi quan sát xung quanh, trong lòng trào dâng kinh ngạc. Vợ cư nhiên một chốn kỳ diệu như thế mà giấu kỹ như . nghĩ , tiểu thê tử là của , giấu bao nhiêu cũng thoát khỏi tay .

Đỗ Nhược dẫn men theo lối mòn, còn thuận tay ngang qua vườn sâm, thấy vài gốc kết trái đỏ mọng. Nàng vội, đợi trái chín hẳn mới hái đem trồng nơi khác.

Bọn họ tới một thung lũng rậm rạp, nơi cây cối xanh um, cỏ mọc rậm rạp, quả là chỗ để dã thú ẩn . Đỗ Nhược dừng , nhỏ: “Lợn rừng thường xuất hiện ở chốn , cẩn thận một chút.”

Sở Vân Châu lập tức nắm chắc cung tên trong tay, trong lòng khẽ dâng lên cảm giác kích động. Một lát , bụi cây phía vang lên tiếng sột soạt, một con lợn rừng khổng lồ hiện .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-207-xa-thuat-sieu-quan.html.]

Thân hình nó to lớn, răng nanh nhọn hoắt, cặp mắt đỏ ngầu chằm chằm hai . Khí tức hung bạo từ thể nó phả từng đợt.

“Đến .” Đỗ Nhược lùi sát Sở Vân Châu, giọng thì thầm.

Sở Vân Châu giương cung, nhắm thẳng lợn rừng. “Nương tử, lui về phía một chút.”

Đỗ Nhược gật đầu, nhanh nhẹn tránh sang một bên, nấp một gốc cây đại thụ. Con lợn rừng rú lên một tiếng, lao thẳng về phía Sở Vân Châu.

lúc đó, buông dây cung, mũi tên xé gió lao , cắm thẳng cổ lợn rừng. Con thú đau đớn giãy dụa, Sở Vân Châu chần chừ, b.ắ.n tiếp mũi thứ hai trúng ngay đầu. Lợn rừng gầm rú một tiếng ngã gục, bất động.

“Haha! Thành công !” Hắn reo lên.

Đỗ Nhược bước khỏi gốc cây, trong mắt hiện lên tia tán thưởng. “Không ngờ tài b.ắ.n cung của lợi hại như .” Nàng mỉm , vòng tay qua cổ , đặt một nụ hôn nhẹ lên má.

Gà Mái Leo Núi

Sở Vân Châu ngây một lúc, vui vẻ siết nàng lòng. “Nương tử gọi là ‘Vân Châu’ một nữa .”

“Vâng… Vân Châu.” Nàng đỏ mặt đáp.

Sở Vân Châu như say như mê, nhịn cúi đầu hôn nàng một hồi mãnh liệt. Hắn như thể nuốt trọn tiểu thê tử của lòng, chẳng màng trời đất.

Mãi đến khi con lợn rừng to lớn đó khiến cả hai tỉnh táo . Đỗ Nhược t.h.i t.h.ể , khẽ : “Nếu chỉ hai ăn thì quá lãng phí. Ta nghĩ… đêm nay núi nhất định động tĩnh. Chi bằng chúng giả vờ xem thử.”

Sở Vân Châu lập tức hiểu ý. “Phải ! Nói là săn núi, thì chẳng ai nghi ngờ.”

Thế là, khi cất con lợn rừng gian, hai rời khỏi thung lũng, rón rén trở về nhà để tiếp tục dàn xếp kế hoạch hiến tế lợn rừng cho cả nhà sáng sớm ngày mai.

Loading...