Sáng sớm hôm , ánh dương nhè nhẹ rọi qua tán lá cây, nghiêng chiếu lên cổng lớn phủ Sở gia, tựa như phủ một lớp lụa vàng óng ánh cả trang viên rộng lớn.
Khi trời còn mát sương, các nam nhân trong nhà họ Sở đồng, việc xong sớm trở về dùng điểm tâm. Đám tiểu hài tử vẫn còn say giấc, còn Đỗ Nhược lúc vẫn đang ở trong tiểu viện của .
Lý Quý Hoa cùng Lâm Hồng Anh lên núi phía từ khi trời sáng rõ. Gần đây Lâm Hồng Anh miệng ăn ngừng, đặc biệt thèm món hạt dẻ rang mà tam nương nàng , nhưng tiện kéo tam nương cùng, nên hai đành dậy sớm tự hái.
Tiền thị ăn điểm tâm đơn giản chuẩn bữa sáng, trong lòng nghĩ lát nữa sẽ mang cho bọn nhỏ một ít bánh nếp chiên. Nào ngờ lúc , từ con đường nhỏ bên ngoài thôn, một đoàn lạ mặt đang men theo lối mòn mà tới.
Nguyên lai, đám là dân của một thôn gần đó, cách trang viên họ Sở chừng hai ba dặm. Họ phần lớn mang họ Sở, cả già, trẻ, nam, nữ, độ mười mấy hai chục , gần đây trong trang viên mới dọn đến, liền nổi lòng thử thời vận, mong cầu tìm việc mưu sinh.
Chưa tới cổng, kẻ nhẫn nại, giơ tay gõ cửa lớn “bang bang bang”, thanh âm chói tai vang vọng khắp trang viện.
Kẻ sự thì đoán rằng bọn họ đến cầu việc, còn kẻ tường tận thì nghĩ rằng chuyện gì hệ trọng đang xảy .
Một trong bọn nhăn mặt : “Tỷ , tỷ gõ cửa lớn thế, nhỡ kinh động tới quý nhân thì ?”
Nữ nhân gõ cửa đáp chút do dự: “Cổng lớn thế , gõ to ?”
Gà Mái Leo Núi
Nữ nhân là lớn tuổi nhất trong đám, kẻ phía vốn là vãn bối cũng chẳng dám gì.
Nàng tiếp tục gõ gọi lớn: “Có ai ở trong ? Mở cửa!”
Tiền thị đang loay hoay trong bếp, tiếng la hét ầm ĩ ngoài cổng thì giật , buông vội công việc, nhanh chân chạy xem chuyện gì.
Mở cửa , trông thấy đám xa lạ chen chúc cổng, bà thoáng ngẩn , nhưng mau chóng lấy bình tĩnh, hỏi: “Chư vị tìm ai?”
Một nữ nhân hình đẫy đà, độ tuổi ngoài bốn mươi, phía cất bước tiến lên. Thấy Tiền thị ăn mặc giản dị, chỉ là y phục vải thô, búi tóc đơn sơ quấn khăn vuông, liền tưởng bà chỉ là hạng đầu bếp hoặc quét dọn trong phủ, chẳng đáng ngại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-227-tim-viec.html.]
Nàng nhướng cằm, hếch mặt, nhạt: “Chúng đến gặp chủ nhân của phủ, phiền tỷ nhân tiện bẩm báo một tiếng.”
Tiền thị xong, lòng nổi nghi, chủ nhân nào? Chẳng lẽ hỏi lão gia Sở?
Nàng thấy bà đáp lời liền tiếp: “Thực là như vầy, chúng quý phủ cần , nên kéo đến xin việc.”
Tiền thị chắp tay, nhàn nhạt đáp: “Các đến chậm , trong phủ tuyển đủ , hiện cần thêm nữa, xin thứ .”
Nói đoạn, bà phủi nhẹ ống tay áo như thể khép cuộc đối thoại.
Mấy vẻ thất vọng, kẻ còn lén liếc trong, dò xét cảnh vật. Một hai trông thật thà, nếu chỉ họ tới, Tiền thị khi còn thu nhận. nguyên cả đoàn kéo tới thế , chẳng thể coi là chuyện nhỏ.
Nữ nhân nghĩ Tiền thị chỉ là kẻ hầu, quyền quyết định, liền vênh mặt quát: “Ta chuyện với bà. Ta gặp quản lý, chủ nhân gì đó trong phủ.”
Một kẻ khác chen lời: “Phải đó! Chúng gặp quyền. Bà gì cả.”
Tiền thị thì sắc mặt sa sầm, đáp dứt khoát: “Lão rõ, phủ mời đủ . Nếu các vẫn cố chấp, mời rời nơi khác tìm việc.”
Một đàn ông hằn học thì thầm: “Mảnh đất rộng thế , bảo việc? Rõ là bà cho chúng .”
Thấy họ ý dây dưa, Tiền thị định đóng cửa , nhưng nữ nhân vội đưa tay chặn cửa.
lúc , Đỗ Nhược từ tiểu viện bước , động ồn ào liền vội chạy đến. Thấy chồng vây ép, nàng lập tức bước lên chắn bà.
“Mẫu , xảy chuyện gì ?” nàng khẽ đỡ bà, giọng đầy lo lắng.
Tiền thị tức giận đến đỏ mặt, phập phồng thở : “Bọn họ, lão bảo trong nhà còn chỗ, nhưng họ tin, cứ nằng nặc đòi gặp phụ con!”
Thấy con dâu thứ ba đến, Tiền thị mới nhẹ nhõm thở một , ánh mắt thoáng yên tâm.