Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ - Chương 240: Vào thành bán đồ nguội

Cập nhật lúc: 2025-08-26 09:33:30
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đỗ Nhược đánh xe ngựa thành, đến gần cổng thành thấy từng tốp tụ tập, phần lớn là dân tị nạn, dáng vẻ lam lũ, nét mặt khắc khổ. Nàng kỹ một lượt, song nhận gương mặt quen thuộc nào.

Nghĩ một lát, nàng đoán: lẽ bọn họ đến từ trấn Ngọc Sơn. Nhà họ xe ngựa, nhanh nên đến , còn những bộ, đến chậm cũng là lẽ thường.

Sở Vân Bạch bên cạnh thấy cảnh tượng , gương mặt lộ vẻ bối rối:

“Tam tẩu, bọn họ cũng là dân chạy nạn ?”

“Ừ.” Đỗ Nhược nhẹ giọng đáp, ánh mắt vẫn đám .

“Đừng quá bận tâm. Nhiều đến thế, giúp cũng chẳng lo xuể.”

Sở Vân Bạch khẽ gật đầu, thu ánh mắt .

Xe ngựa rẽ phố, chẳng mấy chốc dừng một tửu lâu nhỏ sâu trong ngõ hẻm, vị trí hẻo lánh, qua nhiều. Lần bán dưa muối, nàng từng ngang qua đây nhưng chọn .

Lần , Đỗ Nhược quyết định bán rong biển lạnh tại quán . Một phần vì thử sức, phần khác vì nếu bán phân tán nhiều nơi, món ăn sẽ mau chóng tiêu thụ.

Vừa bước xuống xe, nàng cầm một hũ rong biển thẳng trong. Trong hành lang một tiểu nhị đang lau bàn, thấy một phụ nhân ăn mặc mộc mạc bước , định mở miệng đuổi khách. kỹ , tuy ăn vận giản dị, nhưng nhan sắc thanh tú, ánh mắt ôn nhu, khí chất tầm thường.

Tiểu nhị liền đổi thái độ, mỉm niềm nở mời nàng :

“Cô nương, mời trong. Muốn dùng bữa gì?”

Dù quán khai trương bữa trưa, nhưng khách đến thì vẫn giữ thể diện quán. Huống hồ, trong lòng cũng kỹ thêm vài .

Đỗ Nhược khẽ , lễ phép đáp:

“Ta đến để ăn cơm. Muốn hỏi lão gia trong quán ở đây ? Ta chút chuyện ăn thương lượng.”

Tiểu nhị thoáng bất ngờ, ánh mắt dừng ở hũ sành nàng đang cầm:

“Cô mang gì ?”

Đỗ Nhược nhẹ nhàng đặt hũ xuống bàn, rút trong ống đựng đũa một đôi sạch sẽ:

“Nếm thử . Nếu thấy ngon, phiền giúp chuyển lời đến chủ quán.”

Nghe thế, tiểu nhị hứng thú bừng bừng, liền gắp một đũa rong biển cho miệng. Vị mặn thanh, giòn nhẹ, thơm mát, miệng liền khiến mắt sáng rỡ.

“Cô nương chờ một chút, để gọi lão gia đến gặp .”

Chủ quán là chú ruột của . Nếu việc, còn thưởng. Nghĩ , vội hậu viện báo tin.

Một lúc , một nam nhân tuổi ngoài bốn mươi, dáng đĩnh đạc, mặt mày phần nghiêm nghị từ phía bước .

“Nghe đưa món ăn nguội đến tiệm bán?” – Lão cất giọng trầm, ánh mắt dò xét Đỗ Nhược.

Nàng sợ hãi, chỉ mỉm :

“Vâng. Lão gia, nếu ngài ngại, xin nếm thử một chút. Nếu hợp khẩu vị, thể cung ứng thường xuyên.”

Chủ quán liếc mắt nàng, thấy chỉ là một phụ nhân nông thôn, tuy nhan sắc tệ nhưng chẳng gì nổi bật. Ông thêm, chỉ cầm đũa, gắp một ít rong biển cho miệng.

Chỉ một lát , sắc mặt vốn lạnh nhạt liền đổi. Mắt ông sáng lên, lẩm bẩm:

“Món tệ! Vị ngon, dễ ăn, hợp khẩu vị đám phu khuân vác quanh đây.”

Chủ quán âm thầm tính toán: thực khách nơi đây phần lớn là lao động tay chân, khẩu vị nặng, ăn nhiều. Nếu món lạnh hợp miệng như , chắc chắn sẽ giữ chân khách, thậm chí còn lôi kéo thêm khách mới. So với tửu lâu đầu ngõ, khi còn vượt trội.

Nghĩ , ông lập tức quyết định:

“Nếu , nguyện ý thu mua món của cô. Một hũ như thế, trả hai mươi văn. Nếu cô còn hàng, chuyển hết cho .”

Đỗ Nhược , trong lòng vui sướng tả. Không ngờ chủ quán sảng khoái đến thế, liền gật đầu ngay:

“Được! Hôm nay mang theo hơn mười hũ. Xin lão gia cho đến giúp vận chuyển.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-240-vao-thanh-ban-do-nguoi.html.]

Chủ quán hình mảnh khảnh của nàng, thấy ngoài cửa còn hai thanh niên đang , liền cau mày quát lớn:

“Hai ngoài ! Còn mau đến giúp cô nương chuyển đồ !”

Hai giật , đồng thanh đáp lời chạy theo Đỗ Nhược.

Sở Vân Bạch đang trông xe ngựa, thấy tam tẩu dẫn theo hai lấy đồ thì khỏi ngạc nhiên. Trong lòng hồi hộp, tò mò hỏi.

Đỗ Nhược ánh mắt mong chờ của , chủ động :

“Đồ ăn nguội bán hết . Giúp chuyển nốt nhé.”

Sở Vân Bạch mừng rỡ, nhanh chóng xuống xe giúp chuyển các hũ còn .

Sau khi hầu đưa hết đồ , Đỗ Nhược dặn Sở Vân Bạch:

“Chờ một lát, lấy bạc.”

Hắn gật đầu:

“Tam tẩu yên tâm, đợi ở đây.”

Đỗ Nhược trong, thương lượng với chủ quán thêm một chút. Cuối cùng, hai bên đồng ý: trong hai ngày tới nàng sẽ đưa thêm hai mươi hũ nữa. Sau khi nhận bạc xong, nàng rời khỏi tửu lâu.

Tuy bạc lời chẳng nhiều, nhưng chuyến quả uổng công. Nàng dự định lát nữa sẽ ghé mua thêm hũ sành và ít nguyên liệu để món khác.

Vừa khỏi cửa, thấy Sở Vân Bạch chờ sẵn, tươi hỏi:

“Tam tẩu, giờ chúng tiếp?”

Đỗ Nhược mỉm hỏi ngược :

“Ngươi ghé tiệm trang sức ?”

Sở Vân Bạch sửng sốt:

“Sao tam tẩu ?”

Đỗ Nhược đắc ý, ánh mắt chứa nét trêu ghẹo:

“Nhìn bộ dáng của ngươi là liền. Nếu ngươi bán viên châu , thì bạc thuộc ngươi, nhưng mời một bữa thật ngon mới .”

Gà Mái Leo Núi

Sở Vân Bạch ha hả:

“Được! Tam tẩu ăn gì, đều mời!”

Sau đó, cả hai hỏi đường đến một tiệm trang sức lớn trong thành. Chẳng mấy chốc, xe ngựa dừng cửa tiệm.

Đỗ Nhược nhảy xuống , sang :

“Lão Tứ, viên châu ? Đưa đây, để hỏi giá cho.”

Sở Vân Bạch lục lọi trong , lấy viên ngọc trai ốc xà cừ gói trong miếng vải cũ:

“Đây.”

Đỗ Nhược cau mày khi thấy mảnh giẻ quấn viên châu:

“Một viên châu như , dùng giẻ rách gói ?”

Sở Vân Bạch mặt đỏ bừng như quả táo chín, ngượng ngùng gãi đầu:

“Ta khăn tay… trong cũng chẳng tìm mảnh vải nào tử tế hơn.”

Nhìn vẻ mặt hổ của , Đỗ Nhược chỉ khẽ thở dài:

“Thôi , ngươi ở yên đây. Để hỏi giá.”

Nàng nỡ trách thêm nữa. Dù gì hiện tại còn việc quan trọng hơn cần lo mắt.

Loading...