Khi thấy bọn côn đồ rời khỏi bàn, Sở Vân Bạch thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu thì thầm với Đỗ Nhược: “Tam tẩu, chúng đây? Đám thật khiến sợ hãi, là chúng thôi?”
Đỗ Nhược khẽ , ánh mắt an hòa , dịu giọng đáp: “Đừng sợ, ở đây. Ăn xong về.”
Sở Vân Bạch gật đầu, tuy trong lòng vẫn thấp thỏm, song thấy Tam tẩu bình tĩnh như , cũng miễn cưỡng định tinh thần, ngoan ngoãn trở bàn xuống, tiếp tục ăn cơm.
Lúc , thực khách trong quán đều lượt rời , chẳng ai vướng đám đó. Sảnh quán trở nên vắng lặng, chỉ còn bàn của hai Đỗ Nhược và Sở Vân Bạch, cùng đám côn đồ đang đối diện, thêm một tiểu nhị và chưởng quầy lặng lẽ ẩn nơi quầy hàng.
Bọn côn đồ giả vờ như đang ăn uống, nhưng ánh mắt ngừng liếc sang phía Đỗ Nhược. Tên cầm đầu chễm chệ ngó nghiêng, thấy mỹ nhân dung mạo xuất chúng, lập tức nảy lòng tham.
Đỗ Nhược thì thản nhiên như , hạ mắt xuống, thong thả gắp từng đũa thức ăn, thần sắc đoan trang, thái độ ung dung.
Trái , Sở Vân Bạch bên cạnh thì lo sợ, chẳng còn tâm trí mà ăn nữa. Hắn thầm nghĩ: “Nếu Tam ca ở đây thì bao! Bọn chắc chắn dám vô lễ như .”
Trong lòng càng thêm sầu não, chỉ mau rời khỏi nơi .
Chưởng quầy nơi quán ăn quầy, thấy tình hình thì lo lắng khôn nguôi, bèn bảo tiểu nhị bưng thêm vài món ăn, hi vọng đám ăn xong sớm rời .
Đỗ Nhược quan sát hết thảy, trong lòng khỏi cảm thấy áy náy với chưởng quầy. Nếu do nàng, thì cửa hàng nhỏ gặp vận rủi như thế. Nàng nghĩ bụng: nếu thật sự biến, phá nát cả nơi , thì sẽ mua cửa hàng cho là .
Lúc , nàng liếc mắt bàn của , thấy Sở Vân Bạch ăn xong, liền hỏi: “Lão Tứ, ăn no ?”
Sở Vân Bạch gật đầu: “Dạ .”
Hai dậy tính rời quán, nào ngờ đám côn đồ chợt dậy chặn đường, một tên trong đó mặt đầy thịt, nghênh ngang bước tới, kéo ghế ngay bên cạnh Đỗ Nhược.
Hắn há miệng , hàm răng vàng ố lộ rõ ràng, giọng điệu bỡn cợt: “Tiểu nương tử, sắc mạo như hoa như ngọc thế , theo , đảm bảo ngươi cả đời ăn ngon mặc . Sao? Có hứng thú ?”
Đỗ Nhược ngẩng đầu , ánh mắt lãnh đạm lạnh như sương: “Nếu theo thì ?”
Tên sửng sốt, ha hả: “Ồ, còn tính khí nữa ? Càng khiến thêm thích!” Nói định vươn tay chạm nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-245-neu-khong-tron-duoc-thi-danh.html.]
Nào ngờ đưa tay , thì Đỗ Nhược nhấc đôi đũa bàn, lạnh lùng cắm phập một chiếc lòng bàn tay !
“A—” Tên côn đồ rú lên đau đớn, mặt mày méo xệch, tay ôm lấy bàn tay thương, run rẩy.
Đỗ Nhược siết giọng lạnh băng: “Hôm nay, kẻ nào dám chạm , sẽ phế tay .”
Bọn côn đồ thấy lão đại thương, lập tức nhao nhao nổi giận, hét lớn: “Dám đả thương lão đại? Mọi , mau bắt con tiện nhân !”
Thấy tình thế bất , Sở Vân Bạch lập tức chắn mặt Tam tẩu, giọng run run nhưng vẫn cương nghị: “Ngươi dám động Tam tẩu của , nhất định tha!”
Tên côn đồ mặt bật khinh miệt, hai lời liền giơ tay đẩy mạnh. Sở Vân Bạch xô ngã lăn xuống đất, rên lên một tiếng đau đớn.
Đỗ Nhược thấy thế thì xót xa trong lòng, vội quát: “Lão Tứ, đừng lo cho ! Mau lui về quầy!”
Sở Vân Bạch gắng gượng lên, mặt đỏ bừng: “Tam tẩu, bảo vệ !”
Lòng Đỗ Nhược chợt ấm áp, nhưng nàng vẫn nghiêm giọng: “Ngươi lui , giữ là quan trọng.”
Sở Vân Bạch lời, lùi quầy, quên dặn: “Tam tẩu, cẩn thận!”
Gà Mái Leo Núi
Chưởng quầy thấy Đỗ Nhược tay nhanh nhẹn, dám đ.â.m tên côn đồ, lấy kinh hãi, cũng vội vàng lùi phía , nhỏ giọng : “Cô nương, những kẻ hạng dễ dây . Chúng là du côn lưu manh trong thành , ai cũng ngán ngẩm.”
Đỗ Nhược gật đầu: “Không , cứ trốn , giao cho .”
Nói đoạn, nàng nhấc một đôi đũa khác bàn, nhẹ nhàng vén tóc, ánh mắt trở nên sắc lạnh như dao.
Tên đầu sỏ đau đến mặt mày trắng bệch, đũa vẫn cắm nguyên trong tay, mồ hôi nhỏ tong tong. Hắn gào lên: “Bắt lấy con tiện nhân ! Hôm nay bắt nó, thì chúng còn mặt mũi nữa!”
Bọn côn đồ lập tức vung tay lao tới, khí thế hung hãn như hổ đói, quyết bắt Đỗ Nhược cho bằng .
chúng đánh giá thấp con gái mặt—nàng dễ đối phó. Nếu trốn , thì… chỉ còn cách đánh!