Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ - Chương 286: Giả dạng cải trang ---

Cập nhật lúc: 2025-08-27 00:56:47
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban đêm, Đỗ Nhược liền kể cho Sở Vân Châu chuyện xảy hôm nay.

“Phu quân, thấy tên họ Hạ lành gì. Hắn nuôi ít cò mồi, dụ dỗ những vô tội đến sòng bạc đánh bạc lớn. Đợi đến khi những vô tội đó thua sạch gia sản, liền đuổi khỏi sòng bạc. Phu quân xem, chúng nên tích đức hành thiện, lật đổ tên họ Hạ ?”

Sở Vân Châu thấy nàng đang mang thai mà còn chạy khắp nơi, chút lo lắng : “Chuyện nguy hiểm, nàng đừng khinh cử vọng động. Đợi nghĩ cách, đến lúc đó tóm gọn cả mẻ bọn thì ?”

Đỗ Nhược chăm chú , vẻ mặt đầy tò mò: “Cách nào ? Chẳng lẽ là nha môn của các tay bắt ? Với thế lực của Hạ gia, e rằng dễ dàng lật đổ !”

Sở Vân Châu khẽ gõ đầu nàng, “Nàng ngốc nghếch quá. Trong nha môn cũng ai cũng thanh liêm. Những kẻ như Hạ gia chắc chắn dàn xếp mối quan hệ trong nha môn , căn bản thể trông cậy họ .”

Đỗ Nhược xong gật đầu đồng tình, từ xưa đến nay quan thương cấu kết cũng là chuyện thường tình, bất quá nàng cho rằng là Giang đại nhân.

Sở Vân Châu nghiêm nghị : “Ngày mai sẽ cải trang sòng bạc dò la hư thực , xem thể tìm chứng cứ gì . Có chứng cứ , đến lúc đó kẻ họ Hạ sẽ dám nhòm ngó đến cửa hàng của chúng nữa. nàng hứa với , ở nhà an tâm dưỡng thai, chạy lung tung nữa.”

Đỗ Nhược dù trong lòng cam lòng, nàng cũng đến đó xem náo nhiệt.

“Ta thể bảo vệ bản , cứ dẫn ! Vạn nhất nguy hiểm, còn gian mà! Không ai thương .”

Sở Vân Châu nghĩ nghĩ, lẽ là ý kiến: “Vậy ! Anh dẫn em mở mang kiến thức, nhưng đến lúc đó, chuyện đều lời .”

Đỗ Nhược toe toét, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, cam đoan.”

Sáng sớm hôm , Sở Vân Châu đưa Từ Tú Nhi về quê, để nàng ở quê chơi vài ngày.

Đợi đến đó, Đỗ Nhược mới bắt đầu trang điểm cho phu quân.

Sở Vân Châu khoác lên một bộ cẩm y lộng lẫy nhưng phô trương, đầu đội một chiếc mũ rộng vành, mặt trang điểm dày cộp, che dung nhan vốn dĩ xí. Đỗ Nhược trang điểm cho phu quân một phen, khuôn mặt lập tức trở nên tuấn tiêu sái.

Chàng hóa thành một phú thương đến từ nơi khác, cử chỉ hành động đều toát khí chất ngạo nghễ của kẻ tiền.

Đỗ Nhược hài lòng với tay nghề của : “Chồng , xem, cứ ăn diện như thế thì ?”

Sở Vân Châu dùng đầu lưỡi đẩy đẩy má, chút vui hỏi: “Sao , chẳng lẽ nàng chê ?”

Đỗ Nhược vội vàng thu vẻ mặt ngây ngô mê trai của : “Sao thế , chỉ đùa thôi mà, phu quân của trông thế nào cũng đều thích hết.”

Ý chí cầu sinh tràn đầy, nàng lập tức như một con mèo con.

Sở Vân Châu nắm lấy cổ nàng, kéo nàng về phía , hôn lên môi nàng một cái.

“Bụng nàng bây giờ mang tiểu tử , ý nghĩ khác đấy.”

Đỗ Nhược lườm một cái, trêu chọc : “Chàng chúng hai sống cùng đây gọi là gì ?”

Sở Vân Châu nghi hoặc hỏi: “Gọi là gì?”

Đỗ Nhược che miệng, tự một lúc.

Sở Vân Châu thấy nàng ngừng, liền ôm nàng lòng, chuẩn cù lét: “Nàng xem nào, nếu sẽ cù lét nàng đấy.”

Đỗ Nhược , lúc mới đáp lời: “Người và quái vật.”

Sở Vân Châu nghĩ nghĩ, , vợ chính là ! Thế còn quái vật là ai...

Nghĩ một chút chỉ : “Ta chính là con quái vật đó.”

Đỗ Nhược che bụng vang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-286-gia-dang-cai-trang.html.]

Hai đùa giỡn một lúc, Đỗ Nhược mới bắt đầu tự trang điểm.

Còn nàng thì cải trang thành một tiểu hỏa kế, là tùy tùng, là cánh tay đắc lực của Sở Vân Châu.

Nàng mặc một bộ trường sam màu xám mộc mạc, tóc đơn giản buộc gọn, mặt cũng thoa một lớp phấn mỏng, trông vẻ bình thường gì đặc biệt.

Không chỉ , hai còn đặc biệt luyện tập giọng địa phương, khiến liền họ bản xứ.

Cứ như , hai liền ngoài, cõng một cái gói hành lý nặng trĩu, dạo quanh một vòng đường cái, thuê một gian phòng trong khách điếm.

Đợi đến khi phố tấp nập, họ mới sánh bước sòng bạc ồn ào náo nhiệt.

Vừa bước cửa, Sở Vân Châu thể chờ đợi mà thẳng đến bàn bạc, trong mắt lóe lên tia sáng hưng phấn và tò mò.

Đỗ Nhược thấy , vội vàng bước nhanh theo , hạ giọng khuyên nhủ: “Chủ tử, chúng vẫn nên xong chính sự ! Chàng mấy khi chơi những thứ , vạn nhất cẩn thận thua hết tiền hàng thì đây?”

Nàng , sốt ruột kéo kéo tay áo Sở Vân Châu.

Trong mắt ngoài, Sở Vân Châu chính là một phú thương ham chơi, còn bên cạnh chắc hẳn là thuộc hạ của .

Thế nhưng, vị phú thương dường như lọt tai lời thuộc hạ , chỉ thấy phất tay áo, thờ ơ : “Ôi chao, ngươi đừng lải nhải nữa! Bản công tử hôm nay tâm tình đại hảo, chỉ chơi vài ván thử vận may mà thôi. Thua thắng quan trọng, chơi cho .”

Nói đoạn, thẳng đến một bàn bạc, xem khác chơi, từ trong n.g.ự.c áo lấy một gói bạc vụn cầm tay đùa nghịch.

Thuộc hạ bất đắc dĩ thở dài một , nhưng cũng chỉ thể bên cạnh công tử nhà , chăm chú từng cử chỉ của , sợ công tử nhà xảy chuyện gì ngoài ý .

Lúc trong sòng bạc tấp nập, tiếng hò reo, tiếng cổ vũ vang lên ngừng, náo nhiệt phi thường.

Còn Sở Vân Châu và Đỗ Nhược, hai vị phú thương từ nơi khác đến, lúc hòa khí náo nhiệt phi thường của nơi .

Ngay khi họ bước sòng bạc, xung quanh ít thuộc hạ của sòng bạc chú ý đến sự xuất hiện của họ.

Gà Mái Leo Núi

Hơn nữa, nhờ thính giác nhạy bén của , họ sớm rõ từng câu đối thoại giữa hai .

Quản sự sòng bạc bẩm báo xong, liền vội vàng tiếp đón quý khách. Biểu cảm và động tác của như một con ch.ó nhỏ, vội vàng chạy lon ton tiến lên nghênh đón.

“Ôi chao chao, hai vị quý khách đại giá quang lâm, hôm nay hai vị chơi gì? Tiền viện chỗ chúng đây đủ loại trò chơi vô cùng đặc sắc, nào là gieo xúc xắc, đánh mã điếu, chơi phan than, vân vân và mây mây...

“Phía hậu viện còn trận đấu kê để khách nhân thưởng lãm. Bất kể ngài ưa thích loại nào, cứ việc tận tình vui chơi là !”

Sở Vân Châu giới thiệu một hồi, trong lòng khỏi âm thầm vui vẻ.

Phải rằng, mấy năm khi lang bạt bên ngoài, từng tiếp xúc ít với những trò . Đối với ngóc ngách trong đó, đều nắm rõ như lòng bàn tay, quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng, bề mặt hề lộ trình độ thật sự của , ngược còn bày bộ dạng vô cùng khó xử về phía vị quản sự .

Rồi mở miệng hỏi: “Nói thật giấu giếm, những trò chơi đây thực sự từng qua! Không trong loại nào là dễ học nhất? Ta liền chọn loại đó để thử vận may .”

Quản sự , hóa đây là hai kẻ ngốc, chẳng là tự dâng đến cửa để bọn chúng mặc sức xâu xé ?

Thế là cúi đầu khom lưng : “Vậy vị công tử đây, ngài chơi xúc xắc thì ? Trò đơn giản.”

Sở Vân Châu gật đầu, về phía một cái bàn.

Một tiểu bên cạnh quản sự liền đạp một cước m.ô.n.g một đàn ông, đàn ông sợ hãi run rẩy cả , vội vàng nhường chỗ .

Quản sự vội vàng nịnh nọt đón Sở Vân Châu đến , nụ càng thêm vô liêm sỉ: “Công tử, ngài mời .”

Loading...