Trời chập tối, cả nhà họ Sở cùng tới nhà thôn trưởng. Gió bấc ngoài trời vẫn gào rít ngừng, tuyết phủ trắng cả lối , nhưng trong căn nhà ngói mới xây của thôn trưởng ấm áp như mùa xuân. Trong phòng, hai lò sưởi nhóm từ sớm, tỏa ấm dễ chịu.
Vừa thấy đến cửa, Mạnh thị liền rạng rỡ, đon đả:
“Trời rét thế , mau nhà sưởi ấm cho đỡ lạnh!”
Tiền thị tháo khăn quàng đầu cảm khái:
“Tuyết nơi dày hơn quê nhà nhiều, may mà nhà cửa kiên cố. Nếu còn là căn nhà tranh cũ, e rằng đổ mất .”
Mạnh thị gật đầu :
“ thật! Nay như thế đều nhờ tam lang và tam nương của các con giúp đỡ.”
Lý thị bên cạnh cũng xúc động đáp:
“Nếu theo vợ chồng tam lang, cả nhà chẳng bây giờ đang lang thang nơi nao!”
Lúc , Đỗ Nhược tiến lên hành lễ:
“Mẫu .”
Mạnh thị vội vàng đỡ lấy nàng, giọng đầy yêu thương:
“Con đang mang thai, thể để nhiễm hàn khí. Mau đây, bên lò sưởi mà sưởi ấm tay.”
Đỗ Nhược mỉm , trong lòng cảm thấy ấm áp. Từ khi mang thai, nàng quả thật như cả nhà nâng niu như trân bảo.
Mạnh thị sang Lâm Hồng Anh, nhẹ nhàng bảo:
“Dâu thứ hai cũng nghỉ , hôm nay cần gì cả, đây chờ ăn bánh bao là .”
Ngó quanh thấy hai đứa nhỏ quen thuộc, Mạnh thị liền thắc mắc:
“Còn Hứa Tú Nhi với Hứa Thạch Đầu ? Không cùng ?”
Tiền thị đáp:
“Dọc đường chúng trong nhà chỉ còn mỗi Hứa , nên trông nom .”
Nghe , Mạnh thị gật đầu hài lòng:
“Bọn trẻ ngoan thật!”
Trên bàn đặt sẵn bột nhào, nhân bánh và các dụng cụ bánh bao. Mọi cùng gói bánh, trò chuyện rôm rả, khí đầm ấm như Tết tới.
Bên cạnh, bọn trẻ con tụm chằm chằm những chiếc bánh bao trắng mịn, miệng ngừng nuốt nước bọt.
Còn phía bên , tại nhà Hứa Tú Tài, căn phòng nhỏ vắng vẻ chỉ một lò sưởi lập lòe ánh than đỏ. Vốn quen cảnh sống một , ông chẳng mấy quan tâm tiệc tùng. Đang định nướng ít bánh xèo ăn tạm thì thấy hai đứa nhỏ bước .
Thấy hai đứa , ông ngạc nhiên:
“Sao ở nhà trưởng thôn ăn bánh bao, về?”
Hứa Tú Nhi mỉm :
“Thưa ông, thường ngày con bánh bao, hôm nay ăn cũng chẳng . Con lo ông ở nhà một chẳng ai nấu nướng.”
Gà Mái Leo Núi
Hứa Tú Tài , nhưng trong mắt ánh lên tia cảm động:
“Vậy thì để ông nấu mì cho ba ông cháu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-296-cau-chuyen-cuoc-doi.html.]
Hứa Tú Nhi lắc đầu:
“Con nấu cho! Ông sưởi .”
Nói , nàng bếp, lấy thịt viên chiên, ít thịt thái mỏng và rau sạch, nấu thành nồi canh thơm lừng. Hơi nóng bốc lên nghi ngút, ba ông cháu quây quần bên bếp lửa, ăn .
Bỗng một đốm lửa b.ắ.n , rơi trúng cổ Hứa Tú Nhi. Nàng giật , tay vội vã gạt .
Hứa Thạch Đầu hốt hoảng:
“Tỷ tỷ, ?”
Hứa Tú Nhi lắc đầu, trấn an:
“Không cả, đau.”
Hứa Tú Tài cũng thở phào, nhưng chợt ánh mắt ông dừng cổ nàng. Một sợi dây đỏ buộc mặt ngọc lấp ló nơi cổ áo, khiến ông khỏi giật . Ông chăm chú , lẩm bẩm:
“Miếng ngọc … quen quá…”
Hứa Tú Nhi nghi hoặc:
“Ông nhận ? Đây là vậttổ mẫuđể , là tín vật nhận . Mặc dù ngày đó lưu lạc, đói khổ mấy cũng dám mất.”
Nàng xong, tháo mặt ngọc đưa ông. Hứa Tú Tài run rẩy đón lấy, thật kỹ bỗng nhiên hai tay run lên, nước mắt lã chã rơi xuống.
Hứa Thạch Đầu và Hứa Tú Nhi hoảng hốt:
“Ông thế?”
Hứa Tú Tài nghẹn ngào, nên lời. Mấy chục năm đau đáu trong lòng, nay chỉ một miếng ngọc khơi dậy tất thảy.
Lúc , tại nhà trưởng thôn, bánh bao lò, khói nghi ngút thơm lừng. Mọi ăn uống vui vẻ, khí tràn đầy tiếng .
Ăn xong, cả nhà họ Sở cáo từ, cầm đuốc về. Trên đường, tuyết rơi trắng xóa, bọn trẻ đùa giỡn, rộn ràng như hội.
Sở Vân Châu dìu tam nương bước chầm chậm, cẩn thận để nàng trượt chân. Sở Vân Xuyên cũng dìu Lâm Hồng Anh đang mang thai hơn sáu tháng, bụng tròn rõ rệt. Sở Vân Bạch thì trông chừng bọn trẻ.
Về gần tới sân, cả đoàn chợt thấy tiếng nức nở phát từ phòng bếp. Mọi lập tức cảnh giác.
Sở Vân Châu nhíu mày, dặn:
“Ta xem .”
Vừa đẩy cửa, thấy Hứa Tú Tài ôm chặt lấy hai đứa nhỏ, nước mắt ngừng tuôn rơi. Còn Hứa Tú Nhi và Hứa Thạch Đầu cũng nghẹn ngào chẳng kém.
Mọi ào , Tiền thị sốt ruột hỏi lớn:
“Hứa , thế? Sao như ?”
Hứa Tú Tài ngẩng đầu, giọng nghẹn ngào:
“Tam lang, tam nương… các … là ân nhân cứu tộc của !”
Mọi sửng sốt, đưa mắt .
Lý Quý Hoa sốt ruột:
“Nói mau ! Huynh cứ ấp a ấp úng mãi, phát điên đây!”
Đỗ Nhược một bên, cũng khỏi hiếu kỳ, trong lòng thấp thỏm:
“Chuyện gì xảy ? Tấm ngọc , rốt cuộc là…”