Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ - Chương 298: – Nhị tẩu sắp sinh

Cập nhật lúc: 2025-08-27 06:50:09
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật , Hứa Tú Tài trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện tìm hài cốt của thê tử, nhi tử và tức phụ quá cố. khi hỏi hai đứa nhỏ, cả hai cũng chỉ mờ mịt lắc đầu, chẳng rõ năm rốt cuộc đưa đến nơi nào. Trước biển mênh mông, trời đất bao la, chỉ cảm thấy bất lực cùng mù mờ, chẳng bắt đầu từ .

Bởi , điều duy nhất thể , chính là đống tro tàn còn sót , lặng lẽ chắp tay cầu khấn, hy vọng nếu bụng nào tình cờ gặp hài cốt , sẽ chôn cất cẩn thận, để họ an yên nơi chín suối.

Gió xuân vẫn còn se lạnh, cuốn theo từng mảnh tuyết mỏng bay lả tả. Mọi đều lặng lẽ quanh đống tro, làn khói xanh chầm chậm cuộn lên trung, mang theo nỗi thương nhớ khôn cùng mà gửi về phương trời xa xăm…

Chớp mắt sang đầu xuân. Các tửu lâu, quán hàng trong trấn dần mở như cũ. Trong chợ phiên, phần nhiều là táo đỏ, dưa muối, rau cải muộn đem bán. Đỗ Nhược việc cẩn trọng, dám đưa những món hàng quá khác lạ, sợ kẻ khác dòm ngó sinh nghi.

Một hôm, Hứa Tú Tài chủ động đến tìm nàng, :

“Tam nương, lão một chuyện thương nghị.”

Đỗ Nhược sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ Từ lão gia đây nữa? Nàng vốn giữ ông bên .

Nàng nghiêm túc đáp:

“Từ lão gia, nếu điều gì khó khăn, cứ rõ. Nhà tuy chẳng giàu sang gì, nhưng sẽ hết lòng giúp đỡ.”

Hứa Tú Tài ngượng ngùng :

“Lão tìm một mảnh đất để dựng viện, sống yên qua ngày. Tam nương thể nhường cho lão một khoảnh đất chăng?”

Nghe , Đỗ Nhược vội mỉm :

“Từ lão gia coi nơi đây là nhà, còn khách sáo? Ngài ý mảnh đất nào thì cứ lấy mà dùng, nào chuyện bán mua ở đây.”

Hứa Tú Tài lắc đầu, nghiêm nghị :

“Không . Chuyện là chuyện, tiền là tiền. Dù thế nào cũng thể để chịu thiệt.”

Cả hai đùn đẩy một hồi, cuối cùng thống nhất giá cả thỏa đáng.

Có đất trong tay, Hứa Tú Tài bắt tay quy hoạch sân nhà. Người trong thôn, từ nhà họ Lý, họ Triệu đến họ Mạnh, ai nấy đều đến góp công giúp sức. Có : chỉ cần ông Từ ở , về con cháu trong thôn khỏi cần gửi nơi khác học hành. Nếu xây nhà thật sớm, còn lo gì ông chẳng ở lâu dài.

Đàn ông thì khuân vác, đào móng; phụ nữ thì vo đất, vận chuyển vật liệu. Cả thợ nề cũng mời đến. Không lâu , một tiểu viện xinh xắn thành hình.

Trong thời gian , Sở Vân Châu và đám cũng thỉnh thoảng đến giúp. Tam lang khỏe mạnh, tháo vát, việc gì cũng .

Ngày thành viện, Hứa Tú Tài mời đến dùng bữa, cảm tạ thịnh tình. Trong tiệc, bàn về tương lai, Từ lão nên mở lớp dạy chữ. Hứa Tú Tài cũng thấy ý tồi, bèn quyết định lập lớp trong sân, dạy bọn trẻ trong thôn.

Ai nấy đều mừng rỡ, nhà còn góp thêm bàn ghế, giấy mực. Hứa Tú Tài vốn tưởng cả đời sẽ lưu lạc cô độc, ngờ về già quây quần bên cháu, lòng dâng lên một niềm ấm áp.

Càng lúc Hứa Tú Tài càng thấy nhẹ nhõm. Nhìn hai đứa nhỏ ngày ngày vui sân, : chỉ cần gia đình ở bên , những ngày gian nan cũng sẽ trở nên .

Sau đầu xuân, tiết trời dần ấm, vạn vật sinh sôi. Đỗ Nhược bắt đầu thực hiện kế hoạch mà nàng ấp ủ bấy lâu. Một hôm, nàng cùng tam lang Sở Vân Châu dậy sớm, đánh xe ngoại ô chở cây giống về trồng. Vì cây giống nhiều, nhiều chuyến.

Đêm , Sở Vân Châu gian, đào táo, lê, nho, cam, hồng – mỗi loại hàng trăm cây.

Thấy họ mang về nhiều giống cây như , trưởng thôn và Mạnh đại thúc vốn định thuê đất trồng rau, nay đổi ý, chủ động xin phụ giúp trông nom vườn cây ăn quả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-298-nhi-tau-sap-sinh.html.]

Đỗ Nhược tất nhiên hoan hỉ, còn định đến nhờ họ. Trăm mẫu đất, thể trông coi một ?

Sau một hồi bàn bạc, đôi bên đồng thuận: trưởng thôn và Mạnh đại thúc cùng nhà họ Sở trông nom vườn, đổi trả công xứng đáng.

Cây trồng xong, vợ chồng nàng trở về thành. Bụng Đỗ Nhược lớn, thể suốt ngày ở đồng.

Nàng bảo tam lang thả cá giống ao nhà. Lúc cũng là lúc chuẩn trồng dưa hấu, nàng nhất định đích chỉ dạy nhà.

Tam lang , đành đưa nàng đánh xe trở về, mang theo cả cây giống dưa hấu.

Tiền thị cùng cẩn thận trồng dưa, ai nấy đều trông mong một vụ mùa bội thu.

Vài ngày , cây dưa phát triển mạnh mẽ. Cùng lúc, hoa lê, hoa táo trong vườn nở rộ, trắng ngần cả một vùng.

Một hôm, đang việc ngoài đồng, Lâm Hồng Anh – Nhị tẩu, mang thai bụng to, vốn ở nhà mãi cũng buồn, bèn theo đồng hóng mát.

Chẳng ngờ, mới tới nơi, nàng bỗng đau bụng dữ dội, mặt trắng bệch, vội bám lấy tay Đỗ Nhược, thở hổn hển:

“Tam … bụng … đau…”

Đỗ Nhược kinh hãi, lập tức kêu lớn:

“Phụ , mẫu ! Đại tẩu! Nhị tẩu lẽ sắp sinh !”

Mọi vội buông việc, chạy đến dìu Lâm Hồng Anh về nhà. Đỗ Nhược cũng bụng lớn, nhưng vẫn cố theo , cùng nhị phòng.

Gà Mái Leo Núi

Lâm Hồng Anh đau đến độ rên rỉ dứt. Mạnh thị cùng nữ quyến hối hả đỡ đẻ.

Tiền thị thấy Đỗ Nhược cũng bụng lớn, sợ nàng hoảng sợ liền lệnh:

“Tam nương, ngoài một lát. Việc trong và Mạnh tỷ lo liệu.”

Rồi nàng đóng cửa .

Đỗ Nhược lo lắng ngoài. Bụng của chị dâu lớn hơn bình thường, như song thai, chẳng sinh nở thuận lợi .

Trong tay nàng chuẩn thuốc trợ sinh, định lúc đem mì sẽ đưa lén cho Lâm Hồng Anh dùng một chút cho dễ sinh.

Chốc lát , Mạnh thị trong phòng vọng :

“Nhị nương, sắp đấy! Gắng lên, chừa sức mà rặn!”

Rồi dặn Lý Quý Hoa:

“Mau nấu một bát mì cho nhị nương ăn, ăn xong sức mà sinh.”

Lý Quý Hoa đáp lời, định rời thì Đỗ Nhược ngay:

“Để ! Ta sẽ dặn nấu.”

Dứt lời, nàng xoay về phía nhà bếp.

Loading...