Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ - Chương 307: Trăng tròn

Cập nhật lúc: 2025-08-27 06:50:18
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi tin Đỗ Nhược hạ sinh một tiểu lang quân, lão gia Sở liền vội vã dừng tay việc ngoài ruộng, thúc ngựa lên thành thăm cháu nội. Vừa đến cửa, ông lão hấp tấp thẳng hậu viện. Nhìn thấy hài nhi nhỏ bé bọc trong tã lót yên trong vòng tay Sở Vân Châu, lão gia Sở rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời giấu nổi vẻ vui mừng khôn xiết.

“Ôi chao, cháu nội bảo bối của ! Nhìn xem, mới đó lớn thế !”

Nói , ông vươn tay bế. Sở Vân Châu mỉm , nhẹ nhàng trao con trai cho phụ . Lão gia Sở cẩn trọng ôm lấy đứa trẻ, tay nhẹ nhàng đung đưa, miệng lặp lặp ngớt: “Cháu ngoan của , cháu ngoan của …”

“Cha, cẩn thận một chút.” Sở Vân Châu nhắc nhở, giọng mang theo vài phần lo lắng.

“Biết , !” Lão gia đáp, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt tiểu lang quân, như thể thể rời nổi.

Mấy hôm , tin tức Đỗ Nhược hạ sinh thuận lợi truyền về thôn. Bà con thích trong Chu gia trang đều lượt lên thành thăm nom. Một thời gian ngắn, phòng ở chật kín , ai nấy đều trầm trồ khen ngợi đứa bé trắng trẻo bụ bẫm.

Đỗ Nhược đặt tên cho con là Sở Hoài An, ý chỉ hào hiệp ôn hòa, tâm hồn an nhiên vui vẻ.

Trong thời gian ở cữ, thứ trong nhà đều chu . Mẹ con đều chăm sóc kỹ lưỡng, ăn no ngủ kỹ, ngày qua ngày, tiểu Hoài An lớn lên trông thấy. Hai tay hai chân mập mạp, da thịt nõn nà, phảng phất giống như khúc sen non.

Mãn cữ, Đỗ Nhược rốt cuộc cũng tắm gội. Nàng gian, dùng nước linh tuyền để gội đầu. Suốt một tháng chải gội, mái tóc nàng rối tung như tổ quạ, đoạn chải nổi, nàng bèn cắt bớt .

Tới ngày đầy tháng, Chu gia trang rộn ràng kéo lên thành ăn tiệc. Đại Bảo cùng mấy đứa nhỏ nhà khác tranh ôm tiểu , còn hứa rằng sẽ bảo vệ , cho ai bắt nạt.

Sau tiệc mừng, Tiền thị cũng trở về quê, để Đỗ Nhược một trông con.

Lúc khi Đỗ Nhược mới sinh, Tiền thị sợ tam tử ngủ thành thật, va chạm tổn thương con dâu đang yếu, nên nhất quyết để hai vợ chồng ngủ cùng. Nay qua thời gian , Sở Vân Châu rốt cuộc trở về phòng ngủ của .

Tối đó, rửa mặt sớm, trèo lên giường ôm lấy vợ, khẽ khàng gọi: “Vợ ơi, nhớ nàng quá, đêm nay nàng trốn nhé.”

Đỗ Nhược vội động tác suỵt, chỉ tiểu Hoài An đang ngủ say bên cạnh: “Tam lang nhỏ tiếng thôi, con mới ngủ, nếu tỉnh dậy thì thật khổ.”

Sở Vân Châu mỉm hôn trộm một cái lên trán nàng, thì thầm: “Hay chúng gian , nơi yên tĩnh hơn.”

Hai vợ chồng quả thực nửa năm gần gũi, từ khi Đỗ Nhược mang thai, cả hai đều dè dặt, nay sinh xong, cữ cũng xong, tâm tư mấy tháng dồn nén khiến ánh mắt Sở Vân Châu như bừng cháy.

Đỗ Nhược ánh mắt , cảm thấy đành từ chối, bèn gật đầu đồng ý.

Cả hai ôm con tiến gian, nhẹ nhàng đặt tiểu Hoài An lên giường lớn, đó cùng lui gian chính.

Chốn gian riêng biệt chỉ hai , tựa như thế giới đều lặng yên nhường bước cho họ. Ánh mắt gặp , đôi môi chạm khẽ, xúc cảm bùng lên mãnh liệt như lửa bén rơm.

Mặc dù thể Đỗ Nhược sinh phần đổi, nhưng trong mắt Sở Vân Châu càng thêm quyến rũ dịu dàng. Đặc biệt là phần n.g.ự.c no tròn, mỗi thấy con b.ú sữa, sinh lòng ganh tị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-307-trang-tron.html.]

Giờ đây, còn phiền, rốt cuộc cũng thể nếm trải mỹ vị lâu ngày mong đợi.

Vừa định cúi xuống, Đỗ Nhược ngượng ngùng dùng tay đẩy mặt , giọng mềm mỏng: “Chàng thật chẳng hổ!”

Sở Vân Châu nàng, mắt long lanh tựa nước: “Ta nhớ nàng, nhớ đến phát điên…”

Đỗ Nhược đỏ bừng cả mặt, dám thẳng, chỉ nhỏ giọng thì thầm: “Vậy… thử một chút thôi.”

Lời dứt, cúi xuống, đầu tiên là hôn nhẹ, đó mút lấy như trẻ con đói khát. Đỗ Nhược rên khẽ, run rẩy, bàn tay vô thức siết chặt tóc .

Một lúc lâu , nàng thở hổn hển, mắng nũng: “Được … đủ …”

Sở Vân Châu miễn cưỡng rời , mặt lộ vẻ mãn nguyện, cúi đầu thì thầm: “Ta yêu nàng.”

“Thiếp cũng nhớ .” – Đỗ Nhược dịu dàng đáp.

Một đêm triền miên, hai vợ chồng ôm ngủ trong thỏa mãn.

Nửa đêm, tiếng tiểu Hoài An cựa khẽ vang lên. Đỗ Nhược giật dậy, Sở Vân Châu lập tức ngăn : “Để .”

Hắn mặc y phục, bế con dỗ dành. May mà tiểu tử tỉnh hẳn, chỉ lật vài cái ngủ. Hắn đặt con cạnh , đó giúp lặng lẽ chui chăn, ôm lấy eo vợ.

“Nay thực sự vui vẻ quá …” – Hắn thầm .

Đỗ Nhược bên cạnh luôn lo nghĩ cho , trong lòng dâng lên sự dịu dàng sâu sắc, tựa lòng chồng mà ngủ .

Sáng hôm , ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi khắp phòng, soi sáng gương mặt tràn đầy tình mẫu tử của Đỗ Nhược. Nàng ôm lấy tiểu Hoài An, cho bú, tã, đó chuẩn ngoài xem tiến độ sửa sang cửa hàng.

Gà Mái Leo Núi

Ngay lúc , tiếng gõ cửa gấp gáp. Mở cửa , thấy Lý Phú Quý đang ngoài, vẻ mặt hớn hở.

“Tam nương, tin tức đây! Mấy cửa tiệm còn của nhà họ Hạ đang rao bán, nàng định mua ?”

Lý Phú Quý vẫn luôn để tâm đến việc . Giờ tin chính xác, lập tức đến báo.

Nghe , Đỗ Nhược trầm ngâm giây lát đáp: “Nếu cả con phố đều là của , ăn sẽ thuận tiện hơn nhiều.”

Nàng lập tức : “Vậy phiền dẫn bán tới cửa tiệm đợi , sửa soạn tới ngay.”

Lý Phú Quý gật đầu lia lịa, vội vã lo liệu việc.

Đỗ Nhược thì bế con, ánh mắt lấp lánh ánh quyết đoán. Một chương mới trong chuyện ăn, rốt cuộc bắt đầu.

Loading...