MANG THEO KHÔNG GIAN XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI DẪN DẮT DÂN LÀNG LÀM GIÀU - Chương 357
Cập nhật lúc: 2025-07-18 00:54:51
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộ Nam Tinh thấy khóe miệng bé còn dính ớt bột, bất đắc dĩ xoa trán, một lúc lâu , Mộ Nam Tinh mới lên tiếng hỏi: "Hôm nay ? Còn nữa... Hôm nay xảy chuyện gì? Nghe Tế Tửu bảo đánh ? Tại còn đuổi ngoài?"
Đoàn Đoàn l.i.ế.m khóe miệng, đó thở dài thườn thượt bắt đầu giải thích với Mộ Nam Tinh.
"Tinh Tinh ca, , đám đó thật đáng ghét, dụ chân sai vặt cho bọn , nghĩ mới đến đây, chắc chắn nhún nhường, kết quả là ai ngờ... "
Thấy Mộ Nam Tinh trừng mắt , bé bĩu môi, tiếp tục : "Ai ngờ đám đó cố tình sai khiến , lưng còn nhạo ! Đệ chọc tức!"
"Tóm là đó châm chọc bọn vài câu, chúng lập tức đá một cái, lúc càng tức hơn, nhịn nữa nên đánh bọn một trận."
Mộ Nam Tinh cau mày : "Đệ đánh với bọn gì? Nếu thương thì bây giờ?"
Đoàn Đoàn lắc đầu: "Sẽ , bọn béo lắm, cả ngày mấy bước, thể đánh !"
Nói , bé đưa chiếc bánh nướng trong tay cho Mộ Nam Tinh: "Tinh Tinh ca, ăn bánh nướng ?"
Thấy Mộ Nam Tinh lắc đầu, lúc bé mới cắn bánh nướng : "Có lẽ là về nhà , thể ở cái nơi tồi tàn , cũng lười ở ! Những kẻ trong Quốc Tử Giám thật đáng ghét! Nhà vẫn thoải mái hơn!"
Rồi buồn bã : " mà, Tinh Tinh ca, nếu nhớ thì thư cho mới ."
Mộ Nam Tinh : "Đệ mới đến đây lâu, thúc thẩm mới mấy ngày, nếu về thì chẳng thời gian họ đến kinh thành là vô ích ?"
Đoàn Đoàn ngừng ăn bánh nướng, bất lực : " mà Tế Tửu đuổi khỏi Quốc Tử Giám , huống chi nếu cha nương của mà rời vì đồng học xa lánh thì chắc chắn sẽ trách ."
Đoàn Đoàn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản so với việc để bé thể ở Quốc Tử Giám học hành thì họ chắc chắn sẽ thấy bé chịu những ấm ức .
Nói thì nhưng Đoàn Đoàn sẽ sự thật với họ, bé họ lo lắng cho hàng ngày.
Mộ Nam Tinh vội vàng một cách lo lắng: "Đệ cần rời , tìm Tế Tửu , vốn dĩ là của những kẻ đó, thể để rời khỏi chứ? Đệ cứ yên tâm ở kinh thành, ở đây, sợ gì! Sau nếu ai bắt nạt , cứ đến tìm , sẽ giúp trút giận!"
Đoàn Đoàn ngơ ngác bé, hiếm khi Mộ Nam Tinh nhiều như : "Tinh Tinh ca, hôm nay khác quá, hôm nay nhiều thật."
Mộ Nam Tinh nhíu mày: "Đệ chê nhiều ?"
Đoàn Đoàn vội lắc đầu: "Không ! Không chê! Chỉ là ngày thường ít quá nên đột nhiên nhiều như với , chút thương mà sợ thôi."
Mộ Nam Tinh vô tình liếc thấy dấu chân ẩn hiện quần áo của bé, khiến Mộ Nam Tinh đột nhiên nhớ khi bé đánh thì đánh !
"Những kẻ đó đá chỗ nào của ? Còn đau ?"
"Không đau nữa ! Hắn dùng nhiều sức lắm, cũng đau lắm, đừng lo." Đoàn Đoàn .
Mộ Nam Tinh suy nghĩ một chút, cảm thấy thật sự yên tâm: "Đi, về xem cho , nghiêm trọng thì bôi chút thuốc, nghiêm trọng thì nghỉ sớm, ngày mai tiếp tục đến Quốc Tử Giám học." "Được ."
May mà khi kiểm tra xong, chỗ đá của bé thực sự dấu vết gì, chắc là .
Lúc Mộ Nam Tinh mới yên tâm rời .
Đoàn Đoàn cảm nhận lực kéo mạnh cánh tay thì bé mới đột nhiên hồn.
"Ca ca, đó thì ? Sau đó học ? Sau đó họ còn bắt nạt ?" Đô Đô lo lắng hỏi dồn, mặt đầy vẻ lo lắng.
Đoàn Đoàn xoa đầu nó: "Sau đó ca ca sách bình thường, tuy rằng hợp lễ nghi nhưng vẫn học chung một lớp với Nam Tinh ca, đó cũng xa lánh nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-xuyen-ve-co-dai-dan-dat-dan-lang-lam-giau/chuong-357.html.]
Mặc dù trong lớp nhiều nguyện ý chơi với bé nhưng may mắn là cũng ai sai khiến bé, nhiều nhất là chỉ bàn tán lưng.
Đoàn Đoàn tất cả đều là nhờ bé quan hệ với Mộ Nam Tinh.
Không mặt sư mà mặt Phật, trong mắt khác bé chính là tiểu theo Thái tử điện hạ, khác cũng dám dễ dàng trêu chọc bé. Đô Đô gật đầu nhưng mà...
"Ca ca, cho những xa lánh lúc là ai ?"
Nó nghĩ, mặc dù qua lâu như nhưng những kẻ bắt nạt ca ca của nó, nó tuyệt đối sẽ tha! Chắc chắn cho bọn nếm chút khổ sở!
Đoàn Đoàn thấy nó cúi đầu trầm tư, lập tức tiểu tử đang nghĩ cách chuyện .
"Những đó đều còn ở Quốc Tử Giám nữa, cũng họ cầu học, đừng để tâm chuyện nữa." Đoàn Đoàn lắc đầu .
Ngay đó lệnh uy hiếp: "Nếu với cha nương, cẩn thận xử lý !"
"Không ! Đã là ! Ca ca, cứ yên tâm!"
Đô Đô miệng thì bảo đảm nhưng trong lòng thoải mái, những kẻ đó còn ở Quốc Tử Giám chứ? Nếu nó chắc chắn sẽ xử lý họ thật ! Ai cho họ bắt nạt ca ca của nó!
Ngày hôm , trời tờ mờ sáng, Đô Đô Giang Oản Oản kéo dậy, trong lúc mắt nó còn nhắm nghiền, nàng nhanh chóng lau mặt cho nó để nó tỉnh táo.
Nghĩ đến hôm nay học, Đô Đô lập tức chút sức lực nào, ngay cả quần áo cũng mặc lệch.
Giang Oản Oản cẩn thận chỉnh trang cho nó : "Đi thôi, ca ca ăn sáng , con cũng nhanh lên!"
"Nương, hôm nay chúng ăn gì ?"
"Ăn bánh cầm tay, chẳng hôm qua con ăn , hôm nay nãi nãi và ngoại tổ mẫu cố ý cho con và ca ca, ăn nhiều một chút." Giang Oản Oản đáp.
Đô Đô món thích ăn thì nó phấn chấn hẳn lên, nhanh chóng chạy ngoài: "Đi ăn sáng thôi!"
Hai giải quyết xong bữa sáng, Đô Đô đeo cặp sách, ôm ván trượt của nhanh chóng theo Đoàn Đoàn khỏi cửa. Đoàn Đoàn , còn nó trượt ván trượt phía .
Trượt một lúc nhịn đầu Đoàn Đoàn: "Ca ca, cũng nên trượt ván trượt , như sẽ nhanh hơn nhiều! Biết giờ chúng đến !"
Đoàn Đoàn chậm rãi bộ : "Huynh hứng thú với ván trượt của , nương bộ cho sức khỏe."
Đô Đô bĩu môi, lẩm bẩm: "Nương gì cũng , thật là nguyên tắc."
Nhanh chóng, hai đến Quốc Tử Giám.
Đô Đô chẳng chút căng thẳng bỡ ngỡ của mới đến, nó ngẩng cao đầu, ôm ván trượt, cả dựa nghiêng một cây cột lớn, giống như một tiểu lưu manh. "Ca, thể theo , ?"
"Đệ cứ đợi một lát, đợi trợ học đến sẽ ."
Rất nhanh trợ học đến, khi Đô Đô dẫn về phía thì Đoàn Đoàn dặn dò: "Đến trưa tan học nhớ đợi ở cổng chính! Đừng chạy lung tung!" "Đệ !"
Ôi, ca ca của nó đúng là dài dòng, quan tâm nó quá ! Thật khiến thấy phiền phức. Đô Đô nheo mắt, kiêu ngạo nghĩ.
May mắn , ngày đầu tiên học cũng khá suôn sẻ.
Đoàn Đoàn một đám tiểu thiếu niên vây quanh Đô Đô ở cổng chính của Quốc Tử Giám, bé nghĩ, lẽ bé lý do .