MANG THEO KHÔNG GIAN XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI DẪN DẮT DÂN LÀNG LÀM GIÀU - Chương 418

Cập nhật lúc: 2025-07-22 11:44:55
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt hân hoan của Thời Tẫn vụt tắt: “Được .”

Giang Tư Nguyệt bất lực vỗ nhẹ lưng : “Ăn nhiều đồ dầu mỡ cho , ngoan nào.”

Thời Tẫn lập tức đỏ bừng mặt, thấy cả: "Cũng đau lắm."

Nghĩ ngợi một hồi, trực tiếp .

Ánh mắt Giang Tư Nguyệt tối sầm , véo nhẹ chỗ duy nhất chút thịt : “Vậy khiến đau hơn nhé?”

Thời Tẫn ngây , thể run lên, bàn tay lưng nóng rực, nóng đến mức cổ cũng nóng ran.

Cậu giả vờ suy nghĩ hồi lâu Giang Tư Nguyệt, chớp đôi mắt trong veo: “Được… Được chứ.”

Giọng còn mang theo sự run rẩy và mềm mại.

Giang Tư Nguyệt nghiến răng, cố gắng kìm nén sự thôi thúc về thể xác và tinh thần.

Ánh mắt đỏ ngầu như lửa, cúi đầu mạnh mẽ mút một cái cổ : “Chàng… Sao … Sao ngoan thế

Đợi khỏe hơn.”

Thời Tẫn giọng trầm khàn của Giang Tư Nguyệt khiến lòng ngứa, còn mang theo chút ngọt ngào. “A Nguyệt, hôn thêm nữa ?”

Trước đây, ngày nào cũng mơ tưởng đến cảnh tượng như bây giờ, nụ hôn là thứ Thời Tẫn mơ ước ngàn mới ban tặng.

Nghe , Giang Tư Nguyệt trực tiếp cúi xuống ngậm lấy đôi môi sưng đỏ của .

Thời Tẫn phối hợp, ngoan ngoãn vô cùng, bảo há miệng thì há miệng, bảo đưa lưỡi thì đưa lưỡi.

Khi hôn đến mức khóe mắt đỏ bừng, nước mắt chảy ròng ròng cũng chịu tay áo của Giang Tư Nguyệt.

Hôn xong, Giang Tư Nguyệt đôi mắt đẫm nước đầy mơ màng, khẽ thở dài: “Chàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi, tìm xe ngựa, lát nữa đưa về nhà.”

Thời Tẫn thì vội kéo tay : “Cha nương của … Họ…”

Giang Tư Nguyệt vỗ nhẹ tay an ủi: “Đừng sợ, họ cũng gặp , họ xem bức họa của , nào cũng khen hết lời, thích lắm.”

Thời Tẫn tin nhưng… họ là cha nương của A Nguyệt mà A Nguyệt thích họ.

Cậu gật đầu: “Được.”

Giang Tư Nguyệt đắp chăn cho khỏi phòng ngủ.

Muốn ngoài, còn qua một tiểu viện lộ thiên ở giữa, từ cổng chính của phòng vẽ.

bước phòng vẽ thấy tiếng Lâm Hiểu Thanh đập cửa "đùng đùng" ở bên ngoài: “Sư phụ! Sư phụ! Mau mở cửa cho con! Sư phụ!”

Giang Tư Nguyệt xoa thái dương, tiểu tử ! “Sư phụ! Sư…”

Lâm Hiểu Thanh thấy Giang Tư Nguyệt mở cửa khiến bé lập tức ngây tại chỗ.

“A Nguyệt cữu! Sao cữu ở đây?” Cậu bé thốt lên kinh ngạc.

Giang Tư Nguyệt bé mà bất lực: “Hiểu Thanh, con chỗ nào xe ngựa cho thuê ?”

Lâm Hiểu Thanh suy nghĩ một chút : “A Nguyệt cữu, nếu cữu dùng xe ngựa thì dùng xe nhà con ! Dù nhà con cũng gần!”

Giang Tư Nguyệt mỉm : "Được, ngày mai cữu sẽ trả cho con.”

Nghĩ ngợi một chút vội thêm: "Hiểu Thanh, con đợi chút, tối nay con đến nhà ăn cơm nhé, cữu cho các con gặp một , đến lúc đó con cũng thể đưa xe ngựa về." Lâm Hiểu Thanh l.i.ế.m môi, mắt sáng lên: “Vâng ạ!”

Đồ ăn ở nhà A Nguyệt cữu của bé thật sự quá thơm! Dù bé cũng mặt dày, đương nhiên là đồng ý một trăm phần trăm!

"Đi ."

Đợi Lâm Hiểu Thanh đưa xe ngựa đến thì Giang Tư Nguyệt trực tiếp tìm một chiếc chăn trong tủ quần áo của Thời Tẫn trải lên.

Lâm Hiểu Thanh bên cạnh mà ngây : “Tiểu cữu, cữu… Cữu định ngủ xe ? Sao còn trải chăn thế?”

Giang Tư Nguyệt liếc bé: "Chuyện của lớn, tiểu hài ít hỏi, đương nhiên là tác dụng."

Lâm Hiểu Thanh bất lực ngậm miệng: "Được ."

" mà, A Nguyệt cữu, cữu vẫn cho con , tại cữu ở nhà sư phụ con?"

Giang Tư Nguyệt trải chăn xong liền nhảy xuống xe ngựa mới chậm rãi : "Một lát nữa con sẽ ."

Lâm Hiểu Thanh nghi ngờ theo phòng vẽ.

Cậu bé quanh hỏi tiếp: "Thế sư phụ con ?" "Đang ngủ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-xuyen-ve-co-dai-dan-dat-dan-lang-lam-giau/chuong-418.html.]

"Cái gì?"

Không trách Lâm Hiểu Thanh kinh ngạc, thực sự là vì sư phụ bé tuyệt đối sẽ ngủ giờ , giờ quá trưa !

Giang Tư Nguyệt cau mày: "Nhỏ tiếng thôi, cẩn thận ồn đến ."

Lâm Hiểu Thanh càng hiểu, A Nguyệt cữu của vẻ quen thuộc với sư phụ của bé thế? Chẳng họ mới chính thức gặp mặt hôm qua ?

Hơn nữa hôm qua thái độ của A Nguyệt cữu của bé còn lạnh nhạt, hôm nay thiết như ?

Lại chuyện gì xảy ?

"Sư phụ con đang ngủ trưa ? Sao thói quen , đây ."

Giang Tư Nguyệt : "Chàng còn dậy, ngủ trưa cái gì." "Á!"

Lâm Hiểu Thanh càng kinh ngạc hơn.

Giang Tư Nguyệt bất lực trừng bé: "Im lặng."

"Vâng!" Cậu bé vội che miệng.

Hôm nay sư phụ ? Bị bệnh ?

Cậu bé nhỏ giọng hỏi: "A Nguyệt cữu, thế sư phụ con bệnh ? Trước đây sư phụ đều dậy sớm, mỗi con đến cửa tiệm thì sư phụ đều mở cửa đợi con ."

"Có một chút nhưng nghiêm trọng, con cần lo." Giang Tư Nguyệt xong lập tức hậu viện.

Chỉ để Lâm Hiểu Thanh ngây trong phòng vẽ.

Sao thể hậu viện của sư phụ ! Sư phụ bé sẽ tức giận!

Lâm Hiểu Thanh yên lòng thu dọn bức họa, thỉnh thoảng còn ngoái đầu về phía .

Mà sư phụ mà bé lo lắng đang ôm tay A Nguyệt ngủ ngon lành.

Giang Tư Nguyệt nghiêng bên cạnh Thời Tẫn, đang chống đầu , thỉnh thoảng còn hôn vài cái.

Thời Tẫn ngủ say nhưng khóe miệng vẫn còn vương nụ . Giang Tư Nguyệt một lúc lâu cầm lấy một quyển sách bàn cạnh giường chậm rãi .

Đến khi một nửa quyển sách thì cuối cùng Thời Tẫn cũng dụi mắt, vươn vai mở to mắt.

Giang Tư Nguyệt khép sách , hôn một cái: “Tỉnh ? Chàng đói bụng ?”

Thời Tẫn nheo mắt nhắm mắt, dụi Giang Tư Nguyệt lắc đầu lẩm bẩm: “Không đói, nhưng vẫn mệt, mệt lắm, hôm qua quá lâu.”

Giang Tư Nguyệt giọng mềm mại của khiến lòng cũng mềm mại theo, dậy: “Không thể ngủ nữa, hiện tại sắp trời tối, chúng rời giường sửa soạn một chút, dẫn về ăn cơm, đó ngủ ?”

Thời Tẫn rầm rì gật đầu: “Vậy cũng .”

Chờ hai họ chỉnh sửa chỉnh tề, Thời Tẫn đội mũ lên. Giang Tư Nguyệt nhíu mày cầm lấy mũ che trong tay : “Còn đội cái gì? Nghe lời, về đội nữa!”

Tiếp theo, áo đen Thời Tẫn: “Còn quần áo cũng , tất cả đều là màu đen? Không màu trắng ?”

Thời Tẫn khựng : “Không , khi cũng còn mặc màu trắng nữa.”

Giang Tư Nguyệt đôi mắt cụp xuống của Thời Tẫn, vội vàng : “Không , trở về nhờ bà bà cho vài bộ! Tay nghề của bà bà ! Chắc chắn sẽ thích!”

Thời Tẫn đỏ mặt: “Sao thể để lão nhân may quần áo cho chứ! Nếu … Thích mặc màu trắng, tự mua là .”

“Chàng quyền phản bác, về cũng !”

Người thật sự quá ngoan, lặng lẽ rời , thế mà suốt năm năm cũng từng trở về thăm họ một , Giang Tư Nguyệt nghĩ rằng nên lập chút uy nghiêm để tránh cho như cũ.

Thời Tẫn tự đuối lý: “Vậy… Vậy cũng .”

Giang Tư Nguyệt nắm tay : “Đi thôi, dẫn nương tử xinh đáng yêu của nhà về nhà gặp công bà!”

Tai Thời Tẫn đỏ bừng vì hổ: “Huynh đừng bừa.” “Hahaha! Ta bừa, những gì thể nào thật hơn!”

Hai , bước qua viện về phía phòng tranh.

Lâm Hiểu Thanh ngây ngốc tiếng của Thời Tẫn, đây là giọng của sư phụ ?

Sao sư phụ vui vẻ như ?

Sau đó cửa của phòng tranh thông hậu viện đẩy .

Lâm Hiểu Thanh thì thấy Giang Tư Nguyệt tươi thoải mái.

Loading...