Mang theo võ quán chuyển nghề thành nông - 332

Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:34:04
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Bảo tham gia lễ bái sư, cũng nghĩa là đều mặt, sư phụ Phan đang ở cùng Lai Hỉ, sắc mặt nặng nề, kinh hoàng.

Có thể khiến sư phụ Phan như cáo già kinh hoàng...

"Thỉnh an Lý sư phụ!" Lai Hỉ run rẩy quỳ xuống hành lễ, hai hàng nước mắt nóng hổi kìm chảy xuống.

"Tiểu Bảo... rốt cuộc là ?"

Lý Hoa kịp hàn huyên, trực tiếp túm lấy gáy Lai Hỉ kéo dậy.

Lai Hỉ run rẩy dữ dội hơn: "Lý sư phụ, Bảo thiếu gia, là... hoàng đế!"

Lần đến lượt Lý Hoa giọng run rẩy: "Hoàng đế ? Nói mau!"

Trước mắt xuất hiện một đài cao hơn 30 mét, bóng dáng trắng trẻo mập mạp của tiểu hoàng đế rơi xuống...

Ở hiện đại thường thấy tin dữ học sinh nhảy lầu, Lý Hoa khỏi đoán như .

"Không thấy hoàng đế nữa ! Còn thiếu gia Thạch Đầu..."

Thật là sống lâu mới thấy, xảy chuyện trong dự đoán.

"Từ từ, rõ ràng!"

Lý Hoa chỉ cảm thấy mắt đầy vàng, đây là tai họa gì !

Hóa , ban đêm, đài chật hẹp chỉ còn ba sư , những liên quan đều dọn sạch.

Dưới ánh sáng của nến bơ, từ góc độ mặt đất đều thể thấy bóng màu vàng của tiểu hoàng đế, đang thành kính cầu phúc, cầu mưa.

Ngự lâm quân ở ngoài sáng cũng thấy, ám vệ cũng , thấy Thạch Đầu cõng một thiếu niên mặc áo trắng từ đài xuống, là mệt, nghỉ, nên để ý.

thì sư họ tiểu hoàng đế, cần nhốt đỉnh đài.

Bóng màu vàng vẫn luôn ở đó, nghĩ đến điều gì, đầu gật gù, nhưng hình vẫn thẳng tắp.

Kết quả là, khi công công Lai Hỉ sáng sớm mang đồ ăn đến cho tiểu hoàng đế, thì phát hiện tiểu hoàng đế đ.á.n.h tráo.

"Là ai?" Lý Hoa nghiến răng nghiến lợi.

"Là Bảo thiếu gia."

Tiểu Bảo và hoàng đế đổi quần áo cho ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-vo-quan-chuyen-nghe-thanh-nong/332.html.]

Lai Hỉ cố nén đau đớn, giả vờ như chuyện gì bẩm báo thái hậu, sắc mặt thái hậu tái mét, cuối cùng dặn dò Lai Hỉ: "Không tiết lộ tin hoàng đế mất tích cho bất kỳ ai, lệnh cho Tiểu Bảo xuống đài..."

Cách của thái hậu sáng suốt, tuyệt đối thể rêu rao chuyện hoàng đế mất tích, cả nước sẽ loạn mất.

"Mất tích mấy canh giờ ? Ngự lâm quân canh giữ phát hiện manh mối gì ?"

Lai Hỉ đó chuẩn bài vở, liền giải thích: "Thiếu gia Thạch Đầu cõng xuống đài thì quá giờ tý, canh giữ tưởng cõng Bảo thiếu gia về cung nghỉ ngơi. Ngự lâm quân canh giữ thể lấy đầu đảm bảo, tuyệt đối ai khỏi cung mí mắt của họ."

"Vậy thì thể hai vẫn còn trong cung." Lý Hoa ánh mắt kiên định, nắm c.h.ặ.t t.a.y trong phòng.

"Thái hậu nương nương âm thầm sai lục soát cung, đặc biệt cho nô tài đến mời Lý sư phụ về cung, chuyện cấp bách, xin mời..."

Đó là đồ của mất tích! Bóng dáng Lý Hoa vụt khỏi cửa viện từ đường.

An Thập Ngũ đ.á.n.h xe chạy nhanh, kịp đón Chu Quả giúp đan tất, trong cung chắc xảy chuyện lớn gì, ít thì càng an .

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

Xe ngựa của Lai Hỉ cũng vội vã đuổi theo về thành.

Trong đầu Lý Hoa tự động phát những cảnh trong phim võ hiệp cao thủ võ lâm thể nhảy qua tường cao của hoàng cung, nàng sợ nhất là hai hài t.ử đưa khỏi hoàng cung, như thì khó tìm.

Cố gắng nghĩ đến khả năng g.i.ế.c...

An Thập Ngũ phân tích khá bình tĩnh: "Tuyệt đối thể! Theo chiều cao và độ dày của tường cung, trong trại ám vệ ít thể nhảy qua trung, huống chi còn mang theo hai ? Ta chỉ sợ..."

Điều An Thập Ngũ sợ nhất là hoàng đế g.i.ế.c, thậm chí còn nghĩ đến chỉ Lương vương mới thể chuyện , theo nguyên tắc ai lợi thì đó là chủ mưu, tiểu hoàng đế xảy chuyện, ngôi vị hoàng đế chỉ thể rơi tay Lương vương.

Thái hậu trong hoàng cung cũng nghĩ như , miễn cưỡng chống đỡ xong một buổi thiết triều, trong lòng thấp thỏm.

Khi Định quốc công đại diện cho văn võ bá quan bày tỏ cảm ơn tấm lòng thành cầu mưa của tiểu hoàng đế, bà bóp nát cả lòng bàn tay. Dù khen ngợi như thế nào, hai mẫu t.ử họ cũng cần, bà cảm nhận một lưỡi d.a.o treo lơ lửng đầu đang lạnh.

Không còn nhi tử, bà là thái hậu cũng sống nổi.

Còn dám điều động hết tất cả nhân lực tìm, càng dám xử lý ám vệ, trông chờ họ bán mạng.

Thái hậu bao giờ thành kính hơn lúc , quỳ Phật đường cầu xin hết thảy chư thiên thần phật hết đến khác, cầu xin cứu nhi t.ử bà trở về, dù mười năm mưa, cũng tuyệt đối ép nhi t.ử lên đài nữa...

Còn một càng khổ sở hơn, Tiểu Bảo.

Đứa trẻ đáng thương ở đài, vốn chỉ để cho sư nghỉ ngơi, ngờ sự thế thời hạn, thái hậu lệnh chỉ thái giám Xuân Hỉ phép đưa cơm, Tiểu Bảo quen Xuân Hỉ, Xuân Hỉ cũng ác cảm với Tiểu Bảo, công t.ử phủ tướng quân quả thực quá nghịch ngợm, long bào của hoàng đế là thứ mà ngươi đổi là đổi ? Đổi phiền phức đây ?

Không chỉ là phiền phức ? Nếu thật sự tìm thấy hoàng đế, đều kết cục , Tiểu Bảo cũng đừng hòng ngoài cuộc, cùng bỏ mạng chôn theo.

Trên đài phong cảnh , ban ngày nắng gắt chói chang, ban đêm cô quạnh lạnh lẽo, Tiểu Bảo cảm thấy lúc , còn đáng sợ hơn lúc trói chân tay ném chân chân nhà Lý gia chờ nấu chín, khó chịu hơn nhiều.

Loading...