Trần Lư Bằng vẫn nhận đang livestream. Hắn vớ lấy một chai Coca mới cóng trong tầm tay, tu ừng ực hơn nửa chai lấy mu bàn tay quệt vệt dầu mỡ bên mép, nở một nụ thỏa mãn. Không đúng là sướng thật!
Một bàn tay bất ngờ giật phăng chiếc tai của . Trần Lư Bằng đầu , nhận Nam Cường.
Thì là cái thằng khách thuê đòi trả nhà. Trần Lư Bằng vốn dĩ coi thường mấy kẻ ngoại tỉnh đến đây thuê, bĩu môi: “Bản lĩnh gớm nhỉ, còn tìm tới tận cửa cơ đấy. Hôm nay tao thẳng cho mày , mày kiện lên tòa án thì cũng đừng hòng lấy một xu!”
“Dựa ? Tòa án là do nhà mở chắc?” Nam Cường vặn .
Trần Lư Bằng khẩy: “Chỉ vì mày đủ sức dây dưa với tao thôi. Một thằng công ăn lương ngày nào cũng chen chúc tàu điện ngầm như mày thì lấy thời gian mà kiện cáo? Trừ phi mày nghỉ việc! Tao khuyên mày một câu , em, đừng đấu với dân gốc Kinh Thành như tao.”
“Tao là dân Kinh Thành chính gốc đây , mày thì là cái thá gì? Đồ nhà quê, đồ thuê, mò đến Kinh Thành của bọn tao xin ăn ? Kinh Thành bố mày ở đây?”
“Anh... đúng là đồ mắt ch.ó coi thường khác! Ngoài cái danh dân bản xứ thì còn cái gì?” Nam Cường tức đến lắp bắp.
Trần Lư Bằng dang tay : “Ông đây hưởng, cần ngoài chịu tội như bọn mày. Tao sống cả đời từng ngày nào, chỉ dựa việc ăn bám bố . Bố tao còn sống thì tao ăn bám tiền lương hưu, c.h.ế.t thì còn...”
Nói đến đây, đột nhiên im bặt, suýt nữa thì lỡ lời.
Sau khi bố qua đời, Trần Lư Bằng vẫn duy trì nếp sống cũ. Hắn chịu ngoài tìm việc, ngày nào cũng ru rú trong nhà ăn uống vô độ. Thấy con trai cứ thế thì sớm muộn cũng miệng ăn núi lở, cha hóa thành quỷ đành lòng, bèn báo mộng cho Trần Lư Bằng, cùng bàn bạc kế hoạch kiếm tiền từ căn nhà ma .
Thế nên, bố c.h.ế.t vẫn thể kiếm tiền cho .
[Sống thì ăn bám già, c.h.ế.t thì ăn bám hồn ma, đúng là đại hiếu tử!]
[Làm ma mà ông bố vẫn còng lưng dọa . Đây chẳng là c.h.ế.t vẫn nuôi con ? Thảm thật!]
[Tự tự chịu thôi, nuôi đứa con như thế thì ông bố cũng chẳng lành gì.]
Nam Cường gằn giọng: “Ngại dám ? Để ! Sau khi bố qua đời, ông liền đến căn hộ cho thuê gây sự, dọa hết đến khác chạy mất dép, để kiếm những đồng tiền thất đức cho cái thứ vô dụng như !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/manh-ba-xinh-dep-tuyet-tran-livestream-trung-tri-ke-ac/chuong-100.html.]
Trần Lư Bằng kinh ngạc ngẩng đầu, lòng thầm thắc mắc chuyện, nhưng mặt ngoài vẫn cố tỏ bình tĩnh, mạnh miệng cãi: “Nói bậy bạ, mày bằng chứng ?”
“Bằng chứng ở ngay lưng đấy!” Nam Cường chỉ tay về phía cửa phòng ngủ. Vừa lúc dùng pháp thuật, Tô Cô dịch chuyển cả hồn ma của ông lão đến đây.
Trần Lư Bằng bán tín bán nghi đầu , thấy hình trắng bệch của cha đang lơ lửng ở cửa, sợ đến mức hét lên một tiếng quái đản, đầu chui tọt xuống gầm bàn.
Dù cha vẫn còn vương vấn trần gian, nhưng đây là đầu tiên Trần Lư Bằng thấy hình hài hồn ma của ông.
Hắn quên mất hình đồ sộ của , cứ cố sống cố c.h.ế.t chui xuống gầm bàn, kết quả là chỉ cái đầu lọt , còn cái m.ô.n.g thì chổng ngoài.
“Thấy ma , A di đà phật, Đức Chúa lòng lành...” Tiếng cầu nguyện của Trần Lư Bằng liên tục vọng từ gầm bàn, trong khi cái m.ô.n.g kềnh càng của ở bên ngoài cứ run lên bần bật.
[Trông giống con đà điểu ghê.]
[Niệm chú trật lất, ông Phật với ông Trời chắc cũng chẳng độ nổi .]
“Này, đó là bố đấy.” Nam Cường đá nhẹ m.ô.n.g Trần Lư Bằng: “Yên tâm , ông hại .”
Dù lúc đầu Nam Cường cũng sợ c.h.ế.t khiếp, nhưng nhận Tô Cô ở đây trấn giữ, ông lão ngoan ngoãn lạ thường, dám càn nên cũng dần hết sợ.
“Bằng Bằng, là bố đây con.” Ông lão hiền từ bay đến, mong chờ nhận con trai.
Trần Lư Bằng từ từ ló đầu khỏi gầm bàn, dè dặt cha . Đột nhiên, để ý thấy chiếc điện thoại tay Nam Cường vẫn đang livestream, mà bình luận màn hình là c.h.ử.i rủa .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Trần Lư Bằng nổi điên với Nam Cường, ngược còn sang trút giận lên cha già: “Ông già , ông cái gì , để phát hiện? Mất mặt c.h.ế.t , còn giấu cái mặt ? còn mặt mũi nào mà đường nữa?”
“Trời đất, lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng!”
“ là đồ vô dụng, chỉ giỏi bắt nạt nhà .”