Tô Cô lười biếng  gã ngụy biện, hỏi thẳng: “Cậu tự khai,  để   giúp?”
Thường Tím Hiên vẫn một mực khăng khăng  vô tội, Tô Cô bèn  thẳng  sự thật.
Một năm , Tiểu Tùng và Tiểu Cao vì  từ chối đơn xin nghỉ phép nên đ.â.m  oán hận giám đốc Lưu, hai  bàn   đào mộ tổ nhà ông. Chuyện  về    phát giác nên cả hai vô cùng đắc ý, thỉnh thoảng vẫn lén lút đem  khoe khoang chiến tích với .
Một  nọ, Tiểu Tùng và Tiểu Cao  bàn tán về chuyện  qua WeChat trong giờ  việc mà  hề   máy tính công ty  cài phần mềm theo dõi. Toàn bộ lịch sử trò chuyện của họ    chép và gửi đến máy của trưởng nhóm để tiện bề quản lý nhân viên.
Thường Tím Hiên, với tư cách là trưởng nhóm,    đoạn hội thoại của họ. Ngày thường chỉ  mấy chuyện tầm phào, than vãn nhảm nhí thì gã cũng bỏ qua, nhưng nội dung   khiến gã  mở mang tầm mắt. Hai tên nhóc   dám cả gan  đào mộ sếp?
Ban đầu, Thường Tím Hiên định báo cáo chuyện  lên cấp , nhưng  khi đắn đo suy nghĩ, gã quyết định giữ  đoạn tin nhắn và giấu nhẹm  chuyện .
Nếu chuyện  vỡ lở, cấp  cùng lắm chỉ đuổi việc hai tên nhân viên quèn, còn gã thì chẳng  lợi lộc gì, thậm chí còn  thể  liên lụy vì quản lý yếu kém.
Thay vì báo cáo, gã quyết định biến nguy thành cơ. Tro cốt của cha  giám đốc Lưu   mất, nếu gã  thể giúp ông tìm , chắc chắn giám đốc Lưu sẽ vô cùng cảm kích.
Thông qua lịch sử trò chuyện của Tiểu Tùng và Tiểu Cao, Thường Tím Hiên   tro cốt  chôn  gốc cây thứ ba. Gã liền thuê một  dân địa phương đến đào tro cốt lên  gửi chuyển phát nhanh về thủ đô, thế là hai hũ tro cốt   gọn trong tay gã.
Ngay khi định đem trả cho giám đốc Lưu, gã bỗng nảy  một ý tưởng táo bạo hơn, quyết định tự biên tự diễn một màn kịch tống tiền. Gã đăng ký vài tài khoản ảo ở nước ngoài,  đó dùng chúng để gửi tin nhắn đòi giám đốc Lưu mười vạn tệ tiền chuộc. Một khi giám đốc Lưu   những tin nhắn , đó cũng là lúc Thường Tím Hiên lên sân khấu.
Gã sẽ  tay nghĩa hiệp, giúp giám đốc Lưu trả mười vạn tệ tiền chuộc, khiến ông  mang một món nợ ân tình lớn như trời với . Như ,  tới khi công ty  đợt đề bạt, chắc chắn giám đốc Lưu sẽ nghĩ đến gã đầu tiên.
Mà tài khoản ngân hàng dùng để tống tiền thực chất cũng là một tài khoản ở nước ngoài do chính gã đăng ký. Mười vạn tệ   một vòng  cũng sẽ  về túi gã mà thôi.
Cứ như , gã  mất một đồng nào mà vẫn lấy  lòng cấp ,  còn  cơ hội thăng chức tăng lương, đúng là một mũi tên trúng hai đích, quá hời  còn gì?
Thế nhưng,  tính  bằng trời tính. Thường Tím Hiên  ngờ rằng,  khi gã gửi  hàng loạt tin nhắn tống tiền, giám đốc Lưu vẫn tỉnh bơ như   chuyện gì xảy . Dù gã  bóng gió thế nào, ông vẫn tỏ  chẳng hề  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/manh-ba-xinh-dep-tuyet-tran-livestream-trung-tri-ke-ac/chuong-161.html.]
Cuối cùng, Thường Tím Hiên đành  chấp nhận sự thật là giám đốc Lưu chẳng hề để ý đến mấy tin nhắn đó. Gã   thể trực tiếp nhắc nhở ông, nên mới nghĩ  cách kết nối với Tô Cô, nhờ cô xem bói cho giám đốc Lưu, qua đó gián tiếp phanh phui  chuyện.
[Toàn nhân vật phản diện!]
[ là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình !]
[Thiên tài thật sự, công ty  vớ  của quý !]
Điều khiến Thường Tím Hiên càng  ngờ tới là,  khi phát hiện tin nhắn tống tiền, giám đốc Lưu   một lời mà báo cảnh sát luôn. Toàn bộ kịch bản mà gã chuẩn  sẵn phút chốc đổ sông đổ bể.
Giám đốc Lưu  , giáng một cú  đầu Thường Tím Hiên: “Thằng khốn ! Bình thường tao tin tưởng mày nhất,  ngờ  là mày!”
Thường Tím Hiên cũng chẳng buồn chống cự nữa, buông thõng hai tay, vẻ mặt bất lực: “Thôi, toang .”
“Tro cốt của cha  tao rốt cuộc ở ?!” Giám đốc Lưu gầm lên, gân xanh  cổ nổi cả lên.
“Ở một nhà máy trữ đông thịt ngoài ngoại ô thủ đô. Lúc mới lấy về,  cũng   để hũ tro cốt ở , để chỗ nào cũng thấy lạnh gáy. Vừa  em vợ   mở một nhà máy trữ đông, nơi đó vắng vẻ, ít  qua  nên  bèn đem hai hũ tro cốt cất  tủ đông trong đó,” Thường Tím Hiên khai.
“Cái gì?” Giám đốc Lưu tưởng tượng cảnh cha    đặt chung với đống sườn lợn, cá hố, lạp xưởng đông lạnh mà tức giận đến sôi máu, giơ nắm đ.ấ.m lên định cho Thường Tím Hiên một trận.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Giám đốc, sếp bình tĩnh !    bất kính với hai cụ , dù để trong nhà máy nhưng  vẫn sắp xếp cho hai cụ một tủ đông riêng đấy, gọi là “biệt thự sân vườn riêng cổng” luôn. Ái da! Đừng đánh, đừng đ.á.n.h mà!” Thường Tím Hiên    chạy toán loạn khắp phòng, giám đốc Lưu thì hùng hổ đuổi theo .
[Kẻ trốn,  truy, cả hai đều hết đường chạy.]
[Ai ngờ cái chốn công sở bé tí   quy tụ  những “nhân tài kiệt xuất” như .]"
"“Đây chính là cái kết của vua bợ đỡ!”