“Địa Phủ? Đùa chắc!”
“ Địa Phủ là bọn đầu trâu mặt ngựa, tiên nữ xinh thế ?”
“Mấy hiểu ? Người là ai, nên mới bịa chuyện vớ vẩn để cho qua chuyện thôi!”
Tô Cô cũng chẳng buồn giải thích nhiều, mặc cho họ bàn tán. Lúc , Hoàng đại sư vốn đang ôm đầu trốn ở phía thấy tình hình dịu , bèn lén lút lẻn về quầy hàng của .
“Chà, cô gái trẻ mà, thích đùa một chút thôi.” Hoàng đại sư ung dung tiếp, cứ như thể ông từng rời khỏi đây.
Thấy Hoàng đại sư , đều bật , giờ đây trong mắt họ, ông chẳng khác gì một trò hề.
“Ồ hô, đại sư, ngài chọn vị trí cũng ghê gớm quá nhỉ? Chắc ngày thường cũng chơi game lắm đây?”
“Ông còn mặt mũi mà ? Vừa ông chẳng hỏi han gì, chúc trai mã đáo thành công, suýt nữa là ông xúi giục g.i.ế.c đấy, ông ?”
“Mà , ông tự xưng là phép thuật hộ ? Sao thấy d.a.o chạy mất dép thế?”
“Ông còn bằng một cô gái trẻ, đối mặt với nguy hiểm mà vẫn bình tĩnh loạn kìa, thế mới giống đại sư thật sự chứ!”
“ , cô mới là đại sư thật!”
Không chống đỡ nổi những lời chỉ trích của đám đông, Hoàng đại sư cúi đầu thừa nhận: “Phải, , ván tính cô thắng, ?”
Không tính cô giáo trung niên hoảng hốt bỏ lúc , tỷ giữa Tô Cô và Hoàng đại sư bây giờ là một-.
Cuộc đấu vẫn tiếp tục. Thi đến đây, Hoàng đại sư nhận Tô Cô là một nhân vật tầm thường, nhưng để giữ gìn danh tiếng của ở đây, ông chỉ thể căng da đầu mà đấu tiếp.
Sau khi hóa giải nguy cơ của trai trẻ, danh tiếng của Tô Cô trong đám đông rõ ràng chiếm thế thượng phong. Hoàng đại sư dù thế nào cũng gỡ một ván. Tô Cô chỉ cần ông thắng một ván thì sẽ tính là ông thắng, nên ván cuối cùng , ông bắt buộc thắng!
Nhìn khuôn mặt trong trẻo như trăng rằm của Tô Cô, Hoàng đại sư bắt đầu nảy sinh ý đồ . Nếu thể thắng cô bằng bản lĩnh, đành dùng chút mánh khóe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/manh-ba-xinh-dep-tuyet-tran-livestream-trung-tri-ke-ac/chuong-191.html.]
Lần tung đồng xu thứ ba vẫn do Hoàng đại sư thực hiện. Lần , ông cố ý ném đồng xu về hướng đông nam.
Đồng xu rơi trúng đầu một bà bác mái tóc xù như tổ quạ. Bà loay hoay cào bới một hồi lâu mới tìm đồng xu lẫn trong mớ tóc rối.
Bà bác giơ cao đồng xu, vui vẻ chen qua đám đông lên phía , giọng oang oang: “Mọi nhường đường chút nào, hôm nay trúng độc đắc đây!”
“Hai vị đại sư, xem thử, mấy năm tới sức khỏe của thế nào!”
Hai đều là Hoàng đại sư xem , nhưng nào cũng bẽ mặt. Lần , ông chủ động khiêm nhường, mời Tô Cô .
Tô Cô chỉ đơn giản bấm đốt ngón tay, nhẹ nhàng : “Trong vòng năm năm tới, sức khỏe của bác vẫn sẽ , bệnh tai ương.”
Bà bác xong thì toe toét cảm ơn, nhưng trông vẻ tin lắm, vẫn khăng khăng Hoàng đại sư xem giúp một lượt.
Hoàng đại sư hỏi ngày tháng năm sinh của bà bác, tính thứ gì mà miệng cứ lẩm bẩm, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Lúc , đa vây xem chẳng còn coi Hoàng đại sư gì. Có còn trêu chọc ông : “Sao thế, xem tướng cho cô gái trẻ thì sờ tay, còn xem cho bà bác đây thì cần ?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Hoàng đại sư để phiền, tập trung tính toán một hồi chau mày, mở mắt đập bàn một cái: “Không !”
Bà bác hoảng hốt ôm ngực: “Rốt cuộc là chuyện gì ? Xin đại sư chỉ điểm!”
Hoàng đại sư vuốt râu: “Trong vòng nửa năm tới, bà sẽ mắc một trận bệnh nặng. Theo như quẻ tượng, khả năng là ung thư. Trong cơ thể bà một khối u, hiện tại vẫn là lành tính, nhưng nếu trong nửa năm kịp thời cắt bỏ, nó sẽ biến thành ác tính, cuối cùng sẽ lấy mạng của bà.”
Bà bác nửa tin nửa ngờ, lấy điện thoại di động gọi cho ai đó, giọng to đến mức cả đám đông đều thể thấy.
“A lô, con gái , bận con? Cái kết quả khám sức khỏe hôm qua của chắc đấy, con điện thoại tra giúp với, già mắt mũi tèm nhem, rõ chữ.”
“ , tài khoản là căn cước của đấy, tra ? Ồ, tra là !”