[    mà,  gã  sống  râu ria  thấy , yết hầu cũng nhỏ đến mức chẳng   nữa.]
[Cười c.h.ế.t mất, thế mà còn kêu gọi   học theo  cơ đấy, học  thái giám ?]
Cơ thể A Kiệt run lên bần bật. Hắn  tài nào chấp nhận  sự thật , liền lao  phòng khách, túm lấy cổ áo cha  đang   ghế sô pha.
“Không  ông  tổ tiên nhà   quan ? Sao  là thái giám?”
Ông lão khó nhọc lên tiếng: “Hoạn quan cũng là quan. Chẳng qua cái chức thái giám     vẻ vang cho lắm, nên  ngoài mới  chung chung là  quan thôi.”
A Kiệt nghiến chặt răng ken két: “Quan cái khỉ gió gì chứ! Ông đang đùa  đấy ? Thái giám thì    con nối dõi ? Chắc chắn  chỗ nào đó sai !”
Ông rũ , mềm oặt gục đầu xuống: “Năm xưa, tổ tiên vốn chỉ là một thường dân,  cưới vợ sinh con ở quê nhà . Sau  vì nhà nghèo quá, túng quẫn   gì ăn nên mới  tịnh   cung.”
“Mẹ kiếp!” A Kiệt giận đến mức  gào lên, nhưng âm thanh phát   lanh lảnh yểu điệu, đến chính   xong cũng  rùng , nổi hết cả da gà.
“Ông già c.h.ế.t tiệt, ông xỏ lá  đúng ? Nói năng  đầu  đuôi, hại  bây giờ biến thành cái bộ dạng    , ma   ma !  còn livestream cho cả nước xem, giờ thì ai nấy cũng  cho rụng cả răng !”
A Kiệt vung nắm đấm, định bụng cho ông già một trận.  Tô Cô chỉ búng tay một cái, dùng phép dịch chuyển tức thời đưa ông lão đến thẳng bệnh viện. A Kiệt đ.ấ.m hụt, mất đà ngã dúi dụi xuống ghế sô pha.
Hắn hằn học  đầu , giờ thì   hiểu tại  Tô Cô  “giúp” . Cô  cố tình   để  bẽ mặt  bàn dân thiên hạ, để  đời lấy đó  gương.
Nếu Tô Cô là một cô gái bình thường, A Kiệt  sớm xông  đ.á.n.h cô.  pháp lực của Tô Cô quá cao cường,  chẳng  gì  cô. Dù trong lòng hận đến sôi máu,  vẫn  cố nén giận, nặn  một nụ  nịnh bợ, khúm núm cúi đầu  Tô Cô.
“Thần tiên,  hiểu . Tất cả những gì ngài  đều là để dạy dỗ , cho  một bài học nhớ đời. Bây giờ     tỉnh ngộ . Trước đây   sai, sai  ! Cuộc sống hiện đại    hưởng,   theo đuổi mấy thứ cặn bã phong kiến đó, đúng là càng sống càng thụt lùi!”
“ hối hận lắm ! Mấy cái trò phong kiến đó đúng là hại  mà. Chỉ   chế độ phong kiến mới sinh  cái trò tịnh  dã man . Giờ sức khỏe  còn chẳng , tranh giành công danh lợi lộc để  gì nữa chứ? Sớm  thế    chẳng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/manh-ba-xinh-dep-tuyet-tran-livestream-trung-tri-ke-ac/chuong-276.html.]
“Thần tiên, xin ngài thương tình, cho  thêm một cơ hội nữa, biến  trở  như  . Chỉ cần  thể  lành lặn, dù  một xu dính túi cũng chẳng ! Chứ cái bộ dạng  của , ai   cũng  là thái giám,  còn mặt mũi nào mà  đường nữa!”
A Kiệt   lành đến méo cả mặt, nhưng Tô Cô vẫn  hề lay động. Giọng  của cô lạnh lẽo như sương tuyết  đỉnh núi: “Ngươi cũng  đấy, mời thần dễ, tiễn thần khó. Hiện giờ,  hai linh hồn đang trú ngụ trong cơ thể ngươi.”
Hai linh hồn? A Kiệt chợt nhớ , khi hồi sinh tổ tiên,  chỉ   xác mà cả linh hồn của họ cũng sẽ sống  theo.
 lúc  đang mải suy nghĩ, đầu óc  bỗng dâng lên một cảm giác như  xé  đôi. Một linh hồn khác  chiếm lấy cơ thể .
“A Kiệt”  mắt Tô Cô bỗng nở một nụ  hiền hòa. Hắn khẽ đưa tay lên, ngón tay uốn cong điệu đà, đảo mắt  quanh  tặc lưỡi: “Ối chà,  nơi ở của lão gia   sa sút đến thế ?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Nghe cái giọng ái nam ái nữ đó, A Kiệt thấy da đầu tê rần. Sự tôn kính dành cho tổ tiên khi nãy  bay sạch sành sanh. Hắn cố gắng vận hết sức lực trong tâm trí để giành  quyền kiểm soát cơ thể.
[Woa,  trong vòng một phút mà    đổi sắc mặt hai  ?]
[Đây chính là chứng đa nhân cách trong truyền thuyết đây mà, phim ảnh  lừa  mà!]
[Vậy tức là A Kiệt ban đầu là nhân cách chính, còn ông tổ của   thành nhân cách phụ ?]
Nhân lúc chiếm   cơ thể, A Kiệt vội vàng cầu xin Tô Cô: “Thần tiên, xin ngài rủ lòng từ bi, mau mang lão thái giám   khỏi   !”
Tô Cô   ngoài cửa sổ, hờ hững đáp: “Tổ tiên của ngươi   hồi sinh. Nếu bây giờ  tiễn ông   thì chẳng khác nào g.i.ế.c .”
Một đoàn xe cảnh sát hú còi inh ỏi chạy đến  lầu nhà A Kiệt. Trong một chiếc xe  cảnh sát Liêu.
Ánh mắt A Kiệt lộ vẻ tuyệt vọng: “Vậy là cô sẽ  giúp ? Cô hại   nông nỗi   tính phủi m.ô.n.g  luôn ?  liều mạng với cô!”