“Đây là quà sinh nhật chị tặng em. Có giọt m.á.u tiên , em sẽ còn là một quỷ hồn vất vưởng nữa, mà là một nhân viên chính thức của Địa Phủ. Em thể thoải mái chạm chị . Sinh nhật vui vẻ.”
Nhìn khung cảnh lộng lẫy mắt, An Nhiên bỗng thấy choáng váng, đầu óc mơ hồ còn phân biệt nổi là ảo ảnh, là hiện thực.
Liệu tất cả những điều là giả ? Kể cả là giả, dừng ở giây phút cũng thật mãn nguyện.
Nguyên thần của An Nhiên bắt đầu cam tâm tình nguyện đắm chìm trong ảo ảnh, khiến cho thể ngoài đời thực của nàng cũng dần suy yếu. Nếu ba canh giờ nữa mà nguyên thần vẫn thể trở về thể xác, nàng sẽ thật sự hồn bay phách lạc.
Thời gian trong ảo cảnh vẫn tiếp tục trôi, giống như một cuốn băng tua tua . Khi những hình ảnh của giai đoạn kết thúc, nó sẽ tự động về từ đầu.
An Nhiên trở về ngôi nhà trọng nam khinh nữ . Nàng thấy tiếng cha gầm lên giận dữ: “Con gái con đứa thì học nhiều gì? Tốn tiền vô ích!”
Trong bếp, nàng chỉ im lặng, lẳng lặng giấu quả trứng ốp la bát mì, dùng đũa lùa vài sợi mì lên che , bưng bát mì trứng đến mặt em trai.
An Nhiên cảm thấy cõi lòng lạnh buốt. Dù qua bao nhiêu lâu, dù nàng pháp lực, cảnh tượng vẫn đủ sức tim nàng nhói đau.
An Nhiên của lúc còn là cô bé ngày xưa nữa. Cơn giá lạnh qua , nàng nhanh chóng trấn tĩnh , quan sát kỹ cha . Trải qua mấy tháng rèn luyện cầu Nại Hà, nàng chứng kiến trăm ngàn bộ mặt của nhân gian, những bậc cha như thế đời chỉ một cặp?
Những cô gái phận tước đoạt như nàng, nào chỉ một nàng?
An Nhiên may mắn vì gặp Tô Cô, nhưng những cô gái khác thì . Họ hoặc là sinh c.h.ế.t vì một “tai nạn” nào đó, hoặc là xâm hại trong quá trình trưởng thành c.h.ế.t yểu, cuối cùng đều gặp An Nhiên cầu Nại Hà.
Mỗi khi thấy những cô gái , An Nhiên chỉ hận pháp lực thấp kém, thể tay tương trợ.
Nghĩ đến đây, An Nhiên đang ở cầu Nại Hà ngoài đời thực cũng bất giác rơi một giọt lệ. Giọt nước mắt đáp xuống dòng Hoàng Tuyền, xao động cả mặt sông.
Giọt lệ quỷ đầu tiên của An Nhiên rơi xuống vì may mắn gặp Tô Cô. Còn giọt lệ , rơi vì muôn vàn phụ nữ khác sự may mắn .
Nước mắt nhỏ xuống, thế giới ảo ảnh cũng chấn động theo, giúp An Nhiên một tia tỉnh táo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/manh-ba-xinh-dep-tuyet-tran-livestream-trung-tri-ke-ac/chuong-361.html.]
Giờ khắc , nàng còn chìm đắm trong phận của riêng nữa, mà thấy phận của hàng vạn phụ nữ khác.
Làm thể dừng ở đây ?
Ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu An Nhiên. Nàng quanh, ảo ảnh xung quanh bắt đầu lung lay, sắp sụp đổ.
Nàng mang linh lực, gánh vác nhiều trách nhiệm hơn. Sao thể đắm chìm trong ảo ảnh, dừng chân tại đây?
Trong phút chốc, lưng An Nhiên hiện vô bóng hình, đó là những chị em thể sống sót. Họ đồng thanh với nàng từ phía :
“Không thể dừng ở đây, thoát ngoài!”
Không thể dừng ở đây. Phải thoát ngoài.
An Nhiên lẩm nhẩm lặp câu , bừng tỉnh. Nàng nhớ là một tiểu tiên của Địa Phủ, đến đây là để cứu Mạnh Bà Tô Cô. Lệ quỷ xuất hiện, Tô Cô vẫn đang chờ nàng đến giải cứu.
Không, chỉ Tô Cô, mà còn vô chị em đang giãy giụa giữa nhân gian cũng đang chờ nàng cứu vớt.
Nàng đổi nhân gian, để đời còn những phận đời con gái rẻ rúng!
Đắm chìm trong ảo ảnh tươi chỉ là một cách trốn chạy. Hiện thực tuy xí, tàn khốc, nhưng đó mới là thứ đáng để đấu tranh.
Chỉ khi đổi nhân gian, mới thể ngăn cản thêm nhiều chị em bước lên cầu Nại Hà.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Nghĩ thông suốt chuyện, An Nhiên kiêu hãnh ngẩng đầu, thẳng ảo ảnh. Gương mặt của cha mắt nàng bỗng vỡ tan thành từng mảnh, bộ ảo cảnh cũng ầm ầm sụp đổ.
Trên cầu Nại Hà, một luồng kim quang lóe lên, nguyên thần của An Nhiên bay khỏi ảo ảnh, về với thể xác.
Nàng chắp tay , kết thúc thuật Mộng Hồi. Tất cả ảo ảnh mắt các linh hồn đều biến mất, họ ngơ ngác cầu, dáng vẻ buồn bã, mất mát.