Nào ngờ khi trở về địa phủ, trấn giữ ngục quỷ tăm tối thấy ánh mặt trời, càng thể thấy Diệu Diệu, trái tim thường xuyên đau nhói, hệt như móng vuốt mèo đang cào cấu. Đến lúc , Hắc Vũ mới thấm thía nhận , Diệu Diệu quan trọng với đến nhường nào.
Đứng cửa ngục quỷ, Hắc Vũ thường ôm một cục bông nhỏ, ngẩn . Đây là kỷ vật duy nhất Diệu Diệu để cho , mà lẽ, ngay cả chính cô cũng hề .
Khi Diệu Diệu mới nhặt về quán bar Nại Hà, cô vẫn còn trong hình dạng một chú mèo con màu cam. Hắc Vũ thường quầy bar chải lông cho cô. Lông mèo rụng xuống gom , vo tròn từ từ vê thành một cục bông nhỏ.
Trong chốn địa ngục tăm tối nhất, Hắc Vũ dùng cục bông khẽ cọ lên má , tưởng tượng như Diệu Diệu vẫn đang nép vai .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Vào những đêm khuya , Hắc Vũ từng bất giác thì thầm với cục bông: “Ta... thích em.”
Lời thốt , chính Hắc Vũ cũng giật nảy . Anh thực sự nghi ngờ câu do thốt . Sau khi chắc chắn bốn bề vắng lặng, vội giấu cục bông trong ngực, như thể đang che giấu những tâm tư hoảng loạn của chính .
Ngày đêm ở ngục quỷ cô đơn dài đằng đẵng. Từ lúc đến đây, Hắc Vũ luôn cảm thấy mệt mỏi một cách vô cớ. Anh còn vẻ oai phong sấm rền gió cuốn như , cả như thiếu mất thứ gì đó, lúc nào cũng uể oải, lờ đờ và thường xuyên ngủ gật.
Tình cờ một , Hắc Vũ mơ thấy Diệu Diệu. Kể từ đó, bắt đầu buông thả bản chìm đắm trong những giấc mơ, chỉ mong thể nhân cơ hội gặp cô một nữa.
Suốt những tháng ngày dài dằng dặc lòng đất, Hắc Vũ chỉ thể dựa cục bông trong lòng bàn tay và chút ảo ảnh trong mơ để vượt qua.
An Nhiên nổi nữa, cô chống nạnh : “Anh Hắc Vũ, trốn tránh là vô dụng nhất! Dù thành công , cũng tìm cô gái và rõ lòng chứ!”
Trốn tránh là vô dụng nhất. Vừa thoát khỏi ảo giác, An Nhiên là thấu hiểu điều hơn ai hết.
dù An Nhiên và Đào Đào khuyên nhủ thế nào, Hắc Vũ vẫn im lặng như một tảng đá.
Tô Cô trầm giọng: “Hắc Vũ, những chuyện càng trốn tránh thì càng trở nên tồi tệ hơn thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/manh-ba-xinh-dep-tuyet-tran-livestream-trung-tri-ke-ac/chuong-364.html.]
Hắc Vũ Tô Cô đang đến tình cảm trong lòng , cuối cùng nhịn nữa mà lên tiếng: “ sinh cùng địa phủ, chìm bóng tối vốn là mệnh của . Những cuộc kỳ ngộ nhân gian, chỉ xem như một giấc mộng dài. Từ nay về , nguyện tròn bổn phận, vĩnh viễn trấn thủ nơi đây.”
Hắc Vũ nghĩ, thời gian là liều t.h.u.ố.c giải cho vạn vật. Tình cảm của dù mãnh liệt đến , đợi vài trăm, vài nghìn năm nữa, cũng sẽ thời gian chôn vùi.
Tô Cô thẳng Hắc Vũ: “Anh nguyện trung thành với địa phủ, chuyên tâm việc, đó là một chuyện . bộ dạng của bây giờ xem, liệu thể chuyên tâm ?”
Hắc Vũ nhớ chuyện ngủ gật, nhất thời nghẹn họng, nhưng vẫn cố cãi: “Vừa chỉ là sự cố thôi. Chị cả, nếu chị yên tâm, cứ niệm phép lên , khiến vĩnh viễn tỉnh táo là chứ gì?”
Tô Cô lắc đầu, Hắc Vũ chẳng khác nào tự hành hạ . Cô thẳng: “Tâm tư của , . Không hề rung động, chỉ là sợ sẽ kéo cả cô bóng tối mà thôi.”
Hắc Vũ sững sờ, cuối cùng cũng thừa nhận: “ , chỉ rời xa , cô mới thể bình an.”
Thấy Hắc Vũ cố chấp như , Tô Cô cũng thể khuyên thêm nữa. Cô để một câu dẫn An Nhiên và Đào Đào rời .
“Anh nghĩ rằng rời xa , cô sẽ an ?”
Trước cửa địa ngục chỉ còn một Hắc Vũ. Tô Cô tuy , nhưng câu của cô vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu .
Phải , từ lúc chia tay đến giờ, vẫn Diệu Diệu rốt cuộc sống thế nào.
Trước đây Hắc Vũ dám xem, chỉ sợ thấy cô tâm loạn. câu của Tô Cô, trong lòng Hắc Vũ bỗng dấy lên một nỗi bất an, thôi thúc xem tình hình của cô ngay lập tức.
Trong lúc còn do dự, tay nhanh hơn não. Hắc Vũ biến một chiếc gương linh trong trung, nắm chặt trong tay, chuẩn xem thử tình cảnh của Diệu Diệu lúc .
Trong gương linh, Diệu Diệu đang một lững thững bước phố với vẻ mặt ủ rũ. Kể từ khi cắt đứt với Hắc Vũ, cô lúc nào cũng trong trạng thái buồn bã vui .