Dưới đất, hai cái đầu c.h.é.m lìa đột nhiên lặng lẽ mở mắt. Yêu chuột liếc sang yêu sói, thì thầm: “Đại ca, chúng chơi lớn quá thì . Sao càng càng lố ?”
Cái đầu của yêu sói lăn một vòng gắn cổ. Một luồng kim quang lóe lên, hai con yêu quái vững như chuyện gì xảy .
Thấy hai yêu quái sống ngay mắt, ánh mắt Hắc Vũ thoáng vẻ ngạc nhiên. Yêu quái thể sống sót một chưởng của đúng là của hiếm. Hắn vung tay, một luồng chưởng phong khác phóng , nhắm thẳng cổ yêu chuột.
Yêu chuột lãnh trọn một chưởng, hét lên một tiếng thất thanh, ngờ là giọng của một cô gái trẻ.
Hắc Vũ nhíu mày, chỉ thấy yêu chuột giải trừ ảo thuật, để lộ diện mạo thật sự.
“An Nhiên?” Vẻ mặt Hắc Vũ đầy hoài nghi, sang yêu sói: “Vậy ngươi là...”
Yêu sói cũng cởi bỏ ảo thuật, hiện nguyên hình là Tô Cô.
“Đại ca? Mọi đang gì ?” Cơn giận của Hắc Vũ vẫn nguôi, trong giọng vẫn còn hằn lên sự tức tối.
Tô Cô và An Nhiên liếc , kể đầu đuôi câu chuyện cho Hắc Vũ.
Sau khuyên bảo Hắc Vũ thành, Tô Cô đưa Đào Đào và An Nhiên rời khỏi Quỷ Ngục, về Điện Diêm La để bàn bạc cách giúp hai họ lành.
Hắc Vũ và Diệu Diệu rạn nứt là vì công việc, cũng thể coi là một dạng “tai nạn lao động”. Với tư cách là sếp của Hắc Vũ, Tô Cô nhất định giúp họ một kết thúc hậu.
An Nhiên chống cằm bên bàn giấy, thở dài: “Anh Hắc Vũ là cứng đầu như đá, chuyện quyết thì bao giờ đổi. E rằng mời cả Nguyệt Lão đến cũng bó tay.”
Đào Đào hăm hở giơ tay: “Để em thử xem!”
“Ồ?” Mắt Tô Cô sáng lên. Trước đây chính Đào Đào phán rằng Hắc Vũ sẽ gặp kiếp đào hoa. là gây vấn đề là giải quyết nó, Đào Đào thể giúp Hắc Vũ hóa giải kiếp nạn .
Thế là Tô Cô cho phép Đào Đào quyền quyết định. Đào Đào cầm bút kế hoạch hành động : để Tô Cô và An Nhiên giả yêu quái, vờ như tay sát hại Diệu Diệu. Khi Hắc Vũ thấy t.h.i t.h.ể của cô, tự nhiên sẽ bộc lộ hết tình cảm thật trong lòng, như hai mới thể hóa giải hiểu lầm.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/manh-ba-xinh-dep-tuyet-tran-livestream-trung-tri-ke-ac/chuong-367.html.]
Nghe Tô Cô kể xong, cơ mặt Hắc Vũ giật giật liên hồi: “Vậy nên... những lời , đều thấy hết?”
Tô Cô ho khan hai tiếng: “Khụ, cái thì... chúng tuyệt đối ý hóng chuyện . Chúng bên cạnh là vì sợ mất hết lý trí thôi. Đấy, xem, suy nghĩ của nguy hiểm bao, may mà chúng hiện nguyên hình kịp thời để nhắc nhở .”
An Nhiên bên cạnh xoa xoa cổ: “Anh Hắc Vũ, nổi giận thật sự , tay cũng ác thật đấy. Giờ mắt em vẫn còn thấy bay vù vù đây .”
Hắc Vũ xuống Diệu Diệu trong lòng: “Vậy còn cô ...”
Tô Cô lập tức xua tay: “Cậu yên tâm, cô c.h.ế.t . Vừa chỉ dùng phép che thở của cô , tạo dáng vẻ giả c.h.ế.t thôi. À đúng , trong lúc giả c.h.ế.t, cô vẫn tri giác đấy nhé.”
“Hả!” Mặt Hắc Vũ đỏ bừng lên: “Những lời lúc nãy... cô thấy hết ?”
“Cái thì... tự hỏi cô thôi.” Tô Cô niệm một câu thần chú, giải trừ pháp thuật Diệu Diệu.
Lông mi Diệu Diệu khẽ run, cô từ từ mở mắt. Hắc Vũ chạm ánh mắt cô, vội vàng hoảng hốt né tránh.
Sống mấy nghìn năm, Hắc Vũ bao giờ hổ đến thế . Hắn luống cuống tay chân, trong lúc hoảng loạn chỉ nặn một câu: “Nếu em , về địa phủ đây.”
Diệu Diệu hờn dỗi lườm một cái, cong môi : “Miệng còn cứng.”
“Anh , ... ...” Hắc Vũ còn định gì đó để chữa cháy, nhưng đôi môi bỗng nhiên một thứ mềm mại áp lên. Là Diệu Diệu nhón chân hôn lên khóe môi .
“Oa!” An Nhiên trưng vẻ mặt hóng hớt thỏa mãn, quên luôn cả cái cổ đang đau.
Nụ hôn dường như dài tựa cả nửa thế kỷ. Tô Cô bên cạnh đợi đến mỏi nhừ cả chân, bất đắc dĩ, đành lên tiếng cắt ngang.
“Xin phiền, nhưng mà Hắc Vũ , tiếp theo định thế nào?”
Hắc Vũ hỏi khó. Hắn nghiêm túc suy nghĩ, tuy chuyện Diệu Diệu hại hôm nay chỉ là một vở kịch do sếp dựng lên cho xem, nhưng khó thể đảm bảo một ngày nào đó cảnh sẽ trở thành sự thật. Diệu Diệu xuất hiện tại trận quyết chiến đáy biển, trong mắt ngoài, cô và họ là cùng một phe. Nếu thật sự kẻ đến trả thù, một tiểu yêu bé nhỏ như Diệu Diệu chắc chắn khó lòng chống đỡ.