Con cá đó là do chính tay Bạch Tương xuống sông bắt. Trong căn nhà tằn tiện , một đĩa cá kho cũng trông sang trọng lạ thường.
Bên cạnh bàn, hai cây nến đỏ khắc hình rồng phượng. nếu kỹ sẽ thấy đó là cặp long phụng hỷ chúc thật, mà chỉ là một đôi nến đỏ bình thường, hình rồng phượng xiêu xiêu vẹo vẹo nến là do một chuyên vụng về khắc lên.
Mấy ngón tay của Bạch Tương vẫn còn quấn băng gạc, đó là vết thương do d.a.o khắc để . Anh thời gian để trấn mua một cặp nến cưới đúng nghĩa.
Anh lo lắng sang cô đồ nhỏ, sợ rằng hôn lễ sơ sài hôm nay sẽ khiến nàng tủi .
May , cô đồ nhỏ để tâm đến những điều đó. Nàng đang cầm chiếc khăn voan đỏ nghịch ngợm, ngây ngô vô tư lự, ánh mắt tràn ngập niềm hạnh phúc của sắp gả cho yêu.
Ngay cả chiếc khăn voan cũng là khăn cưới đúng chuẩn, mà là do Bạch Tương cắt từ một mảnh vải đỏ cất kỹ đáy hòm.
Bạch Tương xoa đầu cô đồ nhỏ, khẽ dỗ dành: “Đừng nghịch nữa, mau đội lên .”
Cô đồ nhỏ lắc lắc chiếc khăn trong tay: “Có đội cái lên là em thành nương tử của ?”
Bạch Tương lắc đầu: “Đội khăn voan, lạy trời đất xong, đợi tự tay vén khăn lên cho nàng thì hôn lễ mới thực sự thành.”
Nghe , cô đồ nhỏ liền tung chiếc khăn lên đầu, kéo tay sư phụ, tung tăng chạy ngoài: “Còn chờ gì nữa, nhanh thôi!”
Bạch Tương nàng kéo , nén thở dài: “Haiz, còn trẻ con. Chậm thôi, cẩn thận chân.”
Bạch Tương và cô đồ nhỏ bước ngoài sân. Vầng trăng sáng vằng vặc treo rặng trúc, từ sâu trong rừng vọng tiếng ve râm ran.
Nghi lễ đầu tiên của hôn lễ chính là bái thiên địa.
“Nhất bái thiên địa.”
Bạch Tương nắm tay cô đồ nhỏ, cả hai cùng cúi , thành kính vái lạy trời đất.
Bạch Tương giơ tay, hướng về phía vầng trăng cất cao giọng : “Có trời đất chứng giám, , Bạch Tương, xin thề tại đây, đời kiếp , đời đời kiếp kiếp, chỉ yêu một nương tử. Dù cho bể dâu, năm tháng đổi , dù ở chốn nào, lòng cũng chỉ hướng về một nương tử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/manh-ba-xinh-dep-tuyet-tran-livestream-trung-tri-ke-ac/chuong-386.html.]
Nói đến đây, Bạch Tương bỗng ngừng . Anh đắn đo một lúc lâu mới nốt những lời còn .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“...Nếu đời thể bạc đầu, chỉ cầu nắm tay.”
Sắc mặt cô đồ nhỏ đổi, nàng véo nhẹ tay Bạch Tương: “Sao như thể em sắp c.h.ế.t đến nơi ?”
Khóe mắt Bạch Tương ửng đỏ: “Là vui quá hóa rồ, nhất thời hồ đồ, xin nương tử. À , bây giờ đổi cách xưng hô, là vi phu mới đúng.”
Cô đồ nhỏ hờn dỗi : “Rượu giao bôi còn uống, ai thèm đổi cách xưng hô với chứ?”
Bạch Tương dậy nhà lấy hai chén rượu. Ngay khoảnh khắc bước cửa, mặt rượu thoáng phản chiếu hình ảnh mây đen kìn kìn kéo tới, nhưng khi ngẩng lên , bầu trời vẫn quang đãng trong xanh.
Yết hầu trượt lên xuống, một dự cảm chẳng lành đè nặng trong lòng.
Anh từ từ đặt chén rượu xuống, bước đến mặt cô đồ nhỏ, nắm lấy đôi tay nàng. Anh vội vén khăn voan lên, mà một chuyện chẳng hề liên quan.
“Không khi c.h.ế.t, còn giữ ký ức của kiếp ?”
Cô đồ nhỏ giục: “Chàng mang rượu đây , đợi uống xong rượu giao bôi, lải nhải thế nào cũng , đến tận chân trời góc bể cũng .”
“ sợ, nếu thực sự kiếp , sẽ tìm thấy nàng mất. Nàng quá tham lam , nàng một đời , còn chiếm trọn nàng cả đời đời kiếp kiếp?” Bạch Tương , giọng điệu nhẹ nhàng bỗng trở nên gấp gáp.
“Ta cũng cùng nàng say một trận tới bến, cùng nàng trò chuyện đến bình minh, nhưng còn thời gian nữa , thật sự còn thời gian nữa.” Giọng Bạch Tương run lên vì sợ hãi.
“Hứa với , đừng quên , ? Hứa với !” Bạch Tương siết chặt cổ tay cô đồ nhỏ, lực tay ngày một mạnh thêm, gần như là ép buộc nàng đồng ý."
"Cô đồ nhỏ cuối cùng cũng nhận gì đó . Nàng giật phắt tấm khăn voan xuống, sững sờ khi thấy cả rừng trúc binh lính vây kín tự lúc nào. Bọn họ vận giáp bạc sáng loáng, lưng tỏa kim quang rực rỡ, chẳng phàm.
“Các là ai?” Cô lấy hết can đảm, lớn tiếng hỏi.
Lập tức, tất cả binh lính đồng loạt quỳ rạp xuống, thanh âm vang vọng: “Thiên binh thiên tướng cung nghênh Chiến Thần hồi cung!”