“Tiếp theo, khi mất tích, cô từng cãi vã với cô ?”
“... Có.” Có kinh nghiệm từ , Hạ Lan thành thật hơn nhiều.
“Cuối cùng, cái c.h.ế.t của cô liên quan đến cô ?” Tô Cô tung câu hỏi quan trọng nhất.
Hạ Lan cúi gằm mặt, ánh mắt lảng tránh đáp: “Có.”
“Cô hỏi từng câu, tự bộ sự thật?”
Hạ Lan nhắm nghiền hai mắt, từng cảnh tượng trong quá khứ ùa về mắt."
"Những bí mật mà cô ngỡ chôn vùi vĩnh viễn, cuối cùng vẫn đào lên. Suốt mấy năm qua, cô luôn sống trong sợ hãi, đêm đêm gặp ác mộng đến kinh hồn bạt vía. Giờ đây, chuyện cuối cùng cũng thể kết thúc .
Hạ Lan thản nhiên cất lời. Cùng lúc đó, trong đầu cô vang lên những tiếng gầm rú dữ dội, tựa như một lữ khách đơn độc giữa núi tuyết, bất lực một trận lở tuyết kinh hoàng ập xuống.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Nhã Nam tự sát, cũng chẳng tai nạn. Cô c.h.ế.t là do bắt nạt.”
Hạ Lan con đường ngôi của chấm dứt. Thôi thì mặc kệ tất cả, cô vắt chéo chân, châm một điếu t.h.u.ố.c bắt đầu kể chuyện xưa, phơi bày trọn vẹn bản chất của một nữ du đãng.
“Thật bây giờ nghĩ , Nhã Nam cũng chẳng gì với . Chỉ là vô cớ ghét cô thôi. Ai mà chẳng , hồi học, cứ thấy đứa nào ngứa mắt là sẽ cô lập, bắt nạt nó.”
“Trường cấp hai học tên là Thanh Châu 3, là một nơi phức tạp, đủ thành phần từ trẻ mồ côi, côn đồ cho đến học sinh lưu ban, nào cũng . cũng là một đứa bắt nạt từ bé đến lớn. Sau khi mấy lứa đàn đàn chị hết, liền trở thành chị đại của trường.”
“Nhã Nam xui xẻo ở chỗ ở cùng ký túc xá với . chỉ đơn giản là thấy ngứa mắt nó, cái con sứt môi trông dị hợm, đúng là đồ quái thai!”
“Thường ngày hễ thấy nó là buông lời châm chọc mấy câu, mà nó thì chẳng bao giờ dám hó hé nửa lời. Cứ thấy là nó chạy mất dép, y như chuột thấy mèo. Ha ha, bây giờ nhớ cái bộ dạng t.h.ả.m hại của nó lúc đó, vẫn thấy buồn !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/manh-ba-xinh-dep-tuyet-tran-livestream-trung-tri-ke-ac/chuong-75.html.]
“Hồi đó còn trẻ non , trời sợ, đất sợ, bày đủ trò nghịch ngợm tai quái, ví dụ như ném gián lên giường Nhã Nam, đổ nước sôi cặp sách của nó. Dù thì cả hai đứa đều là trẻ mồ côi, nó phụ chống lưng, cũng chẳng cha dạy dỗ. Giáo viên tìm nhà cũng đành bó tay.”
“Nếu nó an phận một chút thì lẽ yên qua mấy năm đó , nhưng , nó cứ một hai tìm đường c.h.ế.t. Nó giấu chúng tự biên đạo một điệu múa, bất ngờ biểu diễn trong chương trình văn nghệ mừng Quốc Khánh. Lũ lãnh đạo nhà trường khen nó, bảo nó bình thường thì im im, ai ngờ chuyện kinh như , còn tương lai nó thể lên tận thủ đô biểu diễn.”
“Bọn đứa nào cũng tiền sinh hoạt, gì khả năng đăng ký lớp học múa. Điệu múa của nó chỉ thể là tự nghĩ . Điều càng chúng tức điên. Khoe khoang cái gì chứ? Chỉ nó thông minh, như bọn đều là đồ bỏ bằng?”
“Cái tuổi sĩ diện cao lắm, để ý nhất là chuyện hơn thua. Nhã Nam đột nhiên các thầy cô khen ngợi, còn mấy thằng con trai thầm thương trộm nhớ, nổi bật tới mức sắp lấn át cả cái danh chị đại của , thế thì chịu nổi?”
“Mấy đứa con gái khác trong phòng cũng tức lắm. Vốn dĩ Nhã Nam chỉ là thứ để bọn chà đạp, xa lánh, bây giờ bỗng dưng lột xác. Ai cũng cảm thấy địa vị của lung lay.”
“Hôm đó, khi biểu diễn xong trở về ký túc xá, mỉa mai nó là đồ tàn tật, bắt nó xách nước cho . Chắc là vì khen nên nó cũng tự tin hơn thường ngày, dám cãi mấy câu.”
“Thế là cớ để tay. lệnh cho đàn em giữ chặt nó , xông giật tóc, tát tới tấp mặt nó. đ.á.n.h bao lâu, chỉ tay tê rần.”
“ đ.á.n.h xong, mấy đứa cũng xúm , đứa đ.ấ.m đứa đá. Ban đầu Nhã Nam còn la hét kêu cứu, đó thì lịm , phát tiếng nào nữa.”
“Linh cảm chuyện chẳng lành, quát tản gần kiểm tra. Mũi và miệng Nhã Nam đều đang chảy máu, chỉ còn thoi thóp chút tàn.”
“ chuyện thành thế , thật sự đ.á.n.h nó trọng thương. chỉ định dọa nó một trận cho phận thôi.”
“Sự việc đến nước , đứa nào cũng sợ xanh mặt. Chúng nó chờ lệnh, đứa hỏi cần đưa đến bệnh viện . nghĩ ngay lập tức, thể để Nhã Nam cứu sống. Nếu nó sống , chắc chắn nó sẽ tố cáo chúng , và cả lũ sẽ tù.”
“ chỉ dọa nó thôi, chứ tù!”
“Chỉ còn cách để Nhã Nam c.h.ế.t. Có chơi mùa xuân, từng thấy một cái giếng cạn ở ngoại ô, nên quyết định vứt nó xuống đó.”