Nói thật, Từ Tử Thiên là một  con gái xuất sắc, gia thế ,  xinh , cũng   bề ngoài giả tạo.
 
Cô gái như  khiến Lâm Tẫn Nhiễm  nhịn   suy nghĩ, nếu như bản   từng xuất hiện tại đây,   cuối cùng Chu Chính Hiến sẽ ở bên Từ Tử Thiên ?
 
 những suy đoán  cũng  cần  tính đến nữa, nếu cô  lựa chọn quên chuyện  đây, dùng diện mạo  một  nữa ở  bên cạnh Chu Chính Hiến, thì cũng sẽ  dễ dàng chắp tay nhường  cho  khác.
 
Hôm qua,  khi rời khỏi Tàng Thư Các, Thiệu Tố Oánh lén lút  cho cô, ánh mắt Từ Tử Thiên  cô và Chu Chính Hiến khá kỳ lạ.
 
Thiệu Tố Oánh còn , tạm thời hai  bọn họ nên cẩn thận một chút, dẫu  lúc  Từ gia còn ở đây mà quan hệ hai   lộ  sẽ khiến Từ gia khó chấp nhận , kết quả như  sẽ  cho Hoắc lão phu nhân  hổ, mất hết mặt mũi với  , đến lúc đó sẽ trút giận lên đầu cô.
 
Những điều Thiệu Tố Oánh  cô đều hiểu rõ, cho nên cô cũng lựa chọn giấu kín, loại chuyện  nhất định  đợi thời cơ thích hợp mới  thể nhắc đến.
 
Giữa trưa, Lâm Tẫn Nhiễm nhàn rỗi   ghế  cửa phòng chuẩn  luận văn  trường.
 
“Tẫn Nhiễm.” Nghe thấy giọng  quen thuộc vang lên  lưng, cô  đầu .
 
“Sao   tới đây?”
 
Người tới chính là Chu Diễn.
 
Trên tay Chu Diễn đang cầm một cái hộp vuông, sắc mặt  mất tự nhiên, “Trong   mấy miếng bánh ngọt,  mang tới cho cô nếm thử."
 
Nói xong,   đặt cái hộp lên bàn  bên cạnh cô.
 
Lâm Tẫn Nhiễm  dừng , cúi đầu , “Chu Chính Hiến bảo  đưa cho ?”
 
“Không .” Chu Diễn ho vài tiếng, “Đây là...  bảo cha   gửi từ Tứ Xuyên tới đấy,   hồi  cô  thích mấy món đặc sản  ?”
 
Trước .
 
Lâm Tẫn Nhiễm  chằm chằm   ,  đó cụp mắt mở hộp .
 
Mà bộ dạng im lặng của cô khiến Chu Diễn hoảng hốt, Chu Diễn nghĩ,   cô  thích   nhắc đến chuyện   ?
 
Thật    chỉ  đối xử  với cô mà thôi.
 
Lâm Tẫn Nhiễm mở hộp , mùi hương lập tức xông thẳng  mũi cô, cô  mấy miếng bánh ngọt nhỏ  mặt, chậm rãi cong môi , “Anh vẫn còn nhớ ?”
 
Chu Diễn thấy cô  thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, “Ừ, nhớ chứ,  đây cô và Nhuế Nhuế đều  thích ăn, em ...”
 
Chu Diễn ngay lập tức nhận  bản    đến chuyện  nên ,   khẽ cắn môi, “Xin ,   nên  cái .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-110.html.]
“Không .” Lâm Tẫn Nhiễm cầm một miếng bánh ngọt lên nếm thử, “  vui khi  còn nhớ kỹ điều .”
 
Chu Diễn mỉm , “Vậy cô thấy  ngon ?”
 
“Hương vị  đổi.” Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt   , “Tuy rằng   nhiều năm   ăn, nhưng vẫn cảm thấy  ngon.”
 
“Cô thấy ngon là  .” Chu Diễn  , “ còn  việc nên   đây, cô ăn ít thôi, lát nữa còn ăn cơm.”
 
“Được."
 
Chu Diễn xoay  rời .
 
“Anh.”
 
Phía  vang lên một tiếng gọi nhàn nhạt  Chu Diễn lập tức cứng đờ,     đầu , chỉ  cánh tay bên hông đang  run rẩy.
 
Vài giây ,     thấy giọng  mang theo sự vui vẻ của cô gái  vang lên, “Không thể nào gọi  là  Chu Diễn giống hồi  ,  chỉ vì hiện tại  thích hợp, mà còn bởi vì... Ừm, cảm thấy  buồn nôn. Có điều, việc  là  của em, em  quên.”
 
Trong lời  của cô tràn ngập hàm ý trêu đùa khiến Chu Diễn  nghẹn ngào, một lúc lâu    mới đáp , “Nhiên Nhiên,  cũng  quên.”
 
...
 
Chu Diễn  , Lâm Tẫn Nhiễm  ăn thêm vài miếng bánh nữa, hương vị ngòn ngọt, đúng là mùi vị hồi còn nhỏ.
 
Tâm trạng của cô khá ,  chỉ vì  bánh ngọt, mà dường như cô  buông bỏ  vài thứ.
 
Có điều, cô và Chu Diễn  , lúc Chu Diễn mở miệng   hai chữ “ ”, ở chỗ ngã rẽ  một  đàn ông mặc đồ đen đang  đó.
 
Giờ phút    đang ngơ ngác  tại chỗ, hai tròng mắt đỏ sậm.
 
Ngày hôm , phòng y tế.
 
“Lâm Tẫn Nhiễm, một lát nữa đại thiếu gia  tắm thuốc, chị chuẩn   ?” Vân Thanh  tới .
 
Lâm Tẫn Nhiễm gật đầu, “Có thể.”
 
“Hôm nay em khá bận nên một  chị  đợi    ?"
 
“Được,  cứ  .”
 
Vân Thanh vỗ vỗ vai cô, “Cảm ơn chị.”
 
Lâm Tẫn Nhiễm  bất đắc dĩ, bình thường cũng chỉ  một  cô mà.