Hơn nửa tiếng , quả nhiên Chu Chính Hiến đến. Ánh mắt hai  giao ,   lên phía ,  vẻ khách khí hỏi, “Bác sĩ Lâm  chuẩn  xong ?”
 
Vừa    nắm lấy tay cô, bây giờ xung quanh còn  hai , bọn họ chào hỏi Chu Chính Hiến xong liền   chuyện của , cũng   về phía .
 
Chỉ là, vẫn  nguy hiểm.
 
Lâm Tẫn Nhiễm trừng mắt với , “Chu ,  phiền   sang bồn tắm thuốc bên , nước  chuẩn  xong .”
 
“Được.” Chu Chính Hiến dùng sức cầm tay Lâm Tẫn Nhiễm một lúc mới chịu buông , “Bác sĩ Lâm dẫn đường .”
 
Chu Chính Hiến  quần áo xong thì bước , Lâm Tẫn Nhiễm cũng  kiêng dè, cô  quần ảo mỏng manh   .
 
“Nếu em còn ,  nghĩ     xuống nữa.”
 
“Vậy    ...” Vừa dứt lời Lâm Tẫn Nhiễm thấy  đàn ông  mặt nở nụ  như  như , cô mím môi, khẽ , “Anh   xuống cũng  xuống, nhanh lên, đừng  kì kèo.”
 
Chu Chính Hiến gõ lên trán cô, giọng  vẫn dịu dàng như cũ, “Nếu  thì chúng  cùng xuống?”
 
Đồng tử Lâm Tẫn Nhiễm co , “Đừng, đừng  mà   khiêm nhường như ."
 
Chu Chính Hiến mỉm , cũng  miễn cưỡng, xoay  bước  bồn tắm thuốc.
 
Nếu như  , Chu Chính Hiến vẫn luôn quy củ  ở giữa bồn tắm thuốc, nhưng từ  khi xảy  quan hệ với cô,   thích dựa  thành bồn, lấy lý do  mỹ miều rằng: ở gần cô để dễ  chuyện.
 
Lâm Tẫn Nhiễm  xổm bên bồn tắm thuốc,  thả thuốc Đông y xuống  , “Chu Diễn  tới tìm em.”
 
Chu Chính Hiến ngước lên  cô, “Ừ,    gì?"
 
“Không  gì,   mang bánh ngọt cho em.” Lâm Tẫn Nhiễm  xong  bổ sung, “Khi còn nhỏ em  thích ăn mấy miếng bánh ngọt nho nhỏ, là đặc sản Tứ xuyên.”
 
“Bây giờ vẫn thích ăn ?” Chu Chính Hiến hỏi.
 
“Vâng,     lòng.”
 
Chu Chính Hiến ngừng , “So sánh với  ,  vẻ như    lòng cho lắm.”
 
Lâm Tẫn Nhiễm khẽ , cô trêu , “ ,  còn  bằng    của em .”
 
Vừa dứt lời, Lâm Tẫn Nhiễm thấy  nào đó giữ chặt cánh tay , “Anh  gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-111.html.]
 
“Ầm!”
 
Tiếng nước  lớn, thời điểm Lâm Tẫn Nhẫm còn  kịp phản ứng     mặt kéo  trong nước, mà theo âm thanh rơi xuống nước là giọng   dịu dàng  gian trá của  nào đó vang lên, “Làm.”
 
“....”
 
Lâm Tẫn Nhiễm   bơi nên  sợ nước.  Chu Chính Hiến cũng   cho cô sặc tí nào, lúc cô rơi xuống  liền ôm lấy đầu vai cô, giúp cô vững vàng ngã  lòng .
 
Bọt nước văng khắp nơi,  mặt hai  đều dính bọt nước trong suốt.
 
 lúc , ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
 
Hình như   ở cửa   trong, nhưng vì giữa cửa và bồn tắm thuốc còn cách một tấm bình phong nên  nọ cũng    xảy  chuyện gì, “Vừa  là tiếng gì ? Lâm Tẫn Nhiễm, xảy  chuyện gì...”
 
“Đi  ngoài.” Chàng trai mới bước  cửa phòng y tế một bước   thấy giọng  của Đại thiếu gia, ngữ khí  lạnh lùng cứng rắn, nhưng     thầm kinh hãi.
 
Anh  chỉ  ngang qua,  thấy tiếng động nên cho rằng  xảy  chuyện gì đó, thế nên mới   xem, nhưng mà hiện tại....   cũng  dám tò mò nữa, vội vàng rời .
 
Lâm Tẫn Nhiễm cách một tấm bình phong  chằm chằm  cửa,  đó  đầu trừng mắt  , “Anh điên , lát nữa em   ngoài thế nào đây?"
 
“Không , lát nữa bảo Chu Diễn mang quần áo tới cho em.”
 
“...”
 
“Không  em     lòng bằng  họ của em ?” Chu Chính Hiến nhẹ nhàng nâng cằm cô lên,“Ừ... Chưa cho em ăn ngon là  của ,  sẽ  lòng đền bù cho em.”
 
Lâm Tẫn Nhiễm lườm  một cái, đang   thẳng, “Ngài nghỉ ngơi một chút ,   em chỉ  đùa thôi,  cần ngài bồi thường.”   đàn ông  cho cô cơ hội  chuyện,  mượn sức nổi ôm chặt hông cô, cúi đầu đặt môi  lên trán cô.
 
Anh  dịu dàng, từ trán đến mũi   đến môi, đôi môi mỏng chậm rãi chạm nhẹ, hôn cô từng chút từng chút một.
 
Lâm Tẫn Nhiễm ngửi thấy mùi thuốc đông y nhàn nhạt, rõ ràng cô thường xuyên tiếp xúc với mùi , nhưng bây giờ  hiểu  cô cảm thấy mùi thuốc   khuấy đảo tâm hồn con .
 
Nụ hôn của  dừng   cổ cô, trân trọng mà kiêu khích, lưu luyến đến nỗi quên lối về  da thịt non mịn trắng nõn của cô.
 
Hơi nước bốc lên, quần áo hai   ướt đẫm, quần áo mỏng của Chu Chính Hiến trực tiếp dán  .
 
Vì cô sợ sặc nước nên vẫn luôn ôm chặt lấy vai , giờ phút  cảm giác ấm ấp từ cánh tay truyền đến nhất thời khiến mặt cô đỏ ửng.
 
“Đừng... Bên ngoài  .” Anh cởi áo ngoài của cô ném lên bờ, lúc  cởi áo phông trắng thì cô vội ngăn .