"Không   hổ , chỉ  cô gái nhỏ nhà   ăn thôi, mấy    phần ."
 
Lâm Tẫn Nhiễm  sững sờ, ngước mắt lên  , mà Chu Chính Hiến liếc  bàn ăn, ý bảo cô  qua ăn cơm.
 
Thấy Lâm Tẫn Nhiễm   phản ứng gì, Chu Chính Hiến trực tiếp lấy điện thoại  tay cô ấn phím tắt...
 
Lâm Tẫn Nhiễm  xuống bàn, trong đầu vẫn là câu  ngọt ngào "Cô gái nhỏ nhà "  nãy của Chu Chính Hiến khi đang  chuyện điện thoại.
 
Lâm Tẫn Nhiễm vốn cho rằng đồ ăn sẽ  khó ăn, nhưng  nghĩ tới vẫn  thể ăn .
 
"Ăn hết đồ ăn   ,   em nên  gì ?" Sau khi cơm nước xong, hai    ghế sofa xem TV, Chu Chính Hiến đưa tay ôm vai cô, cụp mắt hỏi.
 
Lâm Tẫn Nhiễm cầm điều khiển TV chuyển kênh, "Em cũng  yêu cầu  , hơn nữa, hình như tài nấu nướng của   vượt qua kiểm tra."
 
"Em  gì cơ, ai  vượt qua kiểm tra?"
 
"Anh đó." Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt liếc  , vẻ mặt  chút sợ hãi, "Xem  Chu đại thiếu gia cũng   là  năng, ít nhất việc nấu ăn    ngon lắm."
 
"Em  thích ?" Bầu  khí xung quanh  trùng xuống.
 
Lâm Tẫn Nhiễm   cố ý trêu chọc , "Ừm... Cũng  thích bình thường thôi,  đến nỗi quá ghét."
 
"Được , nếu việc    đủ khả năng,  bù qua việc khác ."
 
Lâm Tẫn Nhiễm   một cách nghi ngờ, đang  hỏi "Việc khác nào?"  thấy  đột nhiên  dậy  bế cô lên.
 
"Này  ! Anh  gì thế? Em  đùa thôi cũng   ,   chuyện bé xé  to như ?"
 
Chu Chính Hiến hôn môi cô một cái, "Về chuyện đó,     thể khiến em thất vọng ."
 
"..."
 
"Đi thôi, để  dẫn em  tắm."
 
"???"
 
Chu Chính Hiến quả nhiên   là ,  ôm cô  phòng phía , cũng chính là phòng tắm.
 
"Anh thả em xuống." Lâm Tẫn Nhiễm liếc , "Em  thể tự tắm ."
 
"Anh  mà." Chu Chính Hiến để dép lê của cô ở bên ngoài, trực tiếp để đầu cô  vòi sen, "Ở đây khá lớn, chúng   thể tắm chung."
 
Anh  mà mặt  biến sắc, Lâm Tẫn Nhiễm dựa  tường, đôi mắt sáng ngời  ,   hai chữ, "Lưu manh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-120.html.]
 
"Ừ, ai bảo  xuất hiện  mặt  là em." Chu Chính Hiến nhắm mắt , nghiêng  cúi đầu hôn môi cô.
 
Lâm Tẫn Nhiễm  chống cự, tùy ý để  .
 
Sau đó, cô từ từ đưa hai tay lên quàng  cổ .
 
Thật ,  cách giữa hai  gần như    cho trái tim cô thật sự thỏa mãn.
 
Cô nghĩ, cứ như  , hai    khúc mắc gì ở bên ,  để cho bất cứ ai, bất cứ chuyện gì trở thành trở ngại giữa hai .
 
Quần áo dần dần rơi xuống,  mở vòi hoa sen, để mặc cho dòng nước chảy  da thịt,  dựa sát  cô, dùng sữa tắm  mùi thơm nhàn nhạt của hoa bôi khắp cơ thể cô.
 
Hỗn hợp xà phòng và nước chảy   cho sự cản trở giữa da thịt trở nên nhỏ hơn, tay của  vuốt ve lưng cô, từng chút từng chút một, giống như thật sự giúp cô tắm rửa đàng hoàng.
 
Lâm Tẫn Nhiễm    phần lưng của    cảm giác như ,  chậm chạp xoa xoa, nhưng mỗi  xoa như   như đang trêu chọc, khiến tim cô  nhảy  khỏi lồng ngực, cô  tự chủ   ngửa đầu,  giống như dễ chịu thoại mái  giống như  khó chịu thở dốc.
 
Hai    vòi sen,   ướt đẫm.
 
Sau khi dùng nước rửa hết sữa tắm, Chu Chính Hiến tắt vòi sen, giơ tay lấy khăn tắm bên cạnh cho cô lau tóc.
 
Vừa  chính xác là  cố tình trêu đùa cô,   rõ vùng mẫn cảm của cô,  rõ cô  nhịn   hành động của . Lúc   cô vì tình ái mà gò má ửng hồng,  quả thật là tự hại .
 
"Tóc của  cũng cần lau đấy." Lâm Tẫn Nhiễm cũng tiện tay cầm khăn phủ lên  đầu , bởi vì nghiêng  để  việc đó, mặt của cô dĩ nhiên là đặt  n.g.ự.c , lúc  hai  đang  mặc đồ, cho nên xúc cảm mềm mại tinh tế lúc   càng xuất hiện rõ rệt.
 
Yết hầu Chu Chính Hiến trượt lên trượt xuống vì  kiềm chế suy nghĩ lúc cô lau tóc cho , đột nhiên  ném khăn tắm ,  thể nhịn  nữa bế cô lên.
 
Lâm Tẫn Nhiễm   bế lên dựa  tường, hai chân chỉ  thể kẹp chặt eo của , cô cụp mắt  , khóe miệng đột nhiên cong lên , "Phục vụ kiểu gì mà   đến cùng, tóc còn  lau xong đây ."
 
Chu Chính Hiến hừ lạnh một tiếng, "Vốn   đến cùng, nhưng mà ai bảo    chịu an phận."
 
Lâm Tẫn Nhiễm lắc đầu, "Rốt cuộc là ai  an phận, bịp bợm tắm rửa lâu như ... A..." Cô còn   xong,   đột nhiên  , cơ thể Lâm Tẫn Nhiễm cứng đờ, bỗng thấy  trướng  đau. Tuy  là  từng trải, nhưng cô vẫn  thể quen  với cảm giác .
 
Lúc cô đang sững sờ, tiếng hít thở nặng nề của Chu Chính Hiến  vang lên bên tai cô, "Người bịp bợm   nhiều, sợ cuối cùng em  chịu khổ."
 
Lâm Tẫn Nhiễm cắn răng,  chắc ? Cảm giác đó, bất kể như thế nào cũng là chịu khổ mà.
 
"A!" Đột nhiên,  dùng lực đẩy lên , Lâm Tẫn Nhiễm mạnh mẽ đè vai , "Anh,  mau thả em xuống !!!"
 
Tư thế  thật sự quá tốn sức lực, lúc  dùng lực đ.â.m , cô  thể nào đẩy  vì trọng lực càng khiến nó  sâu hơn.
 
"Chu Chính Hiến, a... Làm  giường   ... Ưm..."
 
"Không vội." Chu Chính Hiến tàn sát cô một cách sít  ở  tường, khàn giọng , "Lát nữa  sẽ bế em ."