Trong phòng học, Lâm Tẫn Nhiễm gọi một bé trai đến trả lời câu hỏi.
 
"Nếu như bạn của em  nghẹn đồ ăn,   thành tiếng  thì   ?"
 
Bé trai nghiêm túc nhớ , "Đứng phía  bạn , vòng hai tay qua phần bụng. Sau đó..."
 
Lâm Tẫn Nhiễm chống cằm   bục giảng   bé, thấy một lúc lâu  vẫn  trả lời  liền , "Sau đó nắm một tay , dùng ngón tay cái liên tục ấn  vùng giữa bụng và rốn."
 
"À đúng , em nhớ  ,  đó đặt tay còn  lên tay nắm đấm, dùng sức giữ chặt   nghẹn và thốc họ lên theo hướng về phía ."
 
Lâm Tẫn Nhiễm bày  bộ dạng trẻ nhỏ dễ dạy, "Ừ, đúng , Tiểu Chí  thông minh, nhớ nhanh lắm."
 
Bé trai  khen ngợi nên   hổ  .
 
Lúc , một học sinh khác giơ tay, "Cô giáo ơi, nếu chìm trong nước thì  ?"
 
"Nếu chìm  nước..."
 
"Rầm!" Cô còn  dứt lời, cái bình nhỏ  lớp đang ở  bàn đột nhiên rơi xuống đất."
 
Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn , "Ai  đổ bình ?"
 
"Cô ơi, là phòng rung ?" Không  đứa bé nào líu ríu .
 
"Là động đất!"
 
"Loảng xoảng!" Học sinh vốn đang   ghế đột nhiên vội vàng chui xuống gầm bàn, "Là động đất, đúng ! Chính là động đất!"
 
Trong phòng học  sáng, gương mặt Lâm Tẫn Nhiễm trở nên trắng bệch trong nháy mắt.
 
Vân Nam ở lục địa Á - Âu, đây là chỗ giao  của Ấn Độ và Thái Bình Dương, nơi   nạn động đất ngầm, cho nên học sinh ở đây cũng  dạy về động đất, lúc  chỉ rung nhẹ    lập tức chui xuống  bàn.
 
Trái tim lâm Tẫn Nhiễm như  bóp nghẹt, lập tức nhớ  trận động đất , nhưng cô lập tức nhận  lúc    là lúc nhớ  chuyện cũ, cô bắt bản   tỉnh táo, hét lớn, "Nhanh lên, xuống tầng ngay lập tức! Tất cả mau  bên ngoài!"
 
Lâm Tẫn Nhiễm  thấy bên ngoài  tiếng chạy bộ và những tiếng ồn ào, cô  rõ những  khác đều cảm nhận  sự rung chuyển nên đang chạy  ngoài.
 
Nghe thấy giọng  của cô, cuối cùng    lượt chạy từ gầm bàn  phía bên ngoài cửa.
 
“Choang!” Không    vật gì rơi xuống đất, Lâm Tẫn Nhiễm   đầu , cô nghiêm túc  một đám trẻ con chạy xuống tầng, mãi đến khi thấy đứa bé cuối cùng  xuống cô mới vội vàng chạy theo.
 
Bên ngoài tầng dạy học là những tiếng , mấy đứa nhóc ở đây vẫn còn nhỏ, đều  cảm nhận  sự rung chuyển mạnh mẽ như , bây giờ cả đám trẻ  dọa sợ hết hồn.
 
"Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn?! Cô giáo ơi, em gái em  ?!" Tiểu Đồng chạy  từ phòng học của  , động đất  xuất hiện là cô bé  nghĩ tới em gái Mẫn Mẫn của  đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-133.html.]
 
Gương mặt cô giáo Tiểu Nghiêm hôm nay dạy lớp Mẫn Mẫn liền biến sắc, "Vừa nãy Mẫn Mẫn    vệ sinh,  đó   về, cô  thấy con bé,   nó vẫn ở trong chứ..."
 
Tiểu Đồng giật , "Mẫn Mẫn còn ở bên trong ? Để em  tìm em !"
 
Nói xong, Tiểu Đồng chạy  bên trong dãy phòng học.
 
Lúc  tất cả     hết, bọn họ chuẩn  di chuyển đến chỗ an , nhưng mà lúc   một cô bé mười tuổi  chạy ngược  bên trong.
 
"Tiểu Đồng! Đừng  đó!" Tiểu Đồng chạy qua  Lâm Tẫn Nhiễm, Lâm Tẫn Nhiễm  kịp giữ cô bé , chỉ  cô bé chạy ngang qua , "Em gái em ở bên trong."
 
Trái tim cô như  bóp chặt , em gái...
 
Con bé ngốc,   sống nữa  ?
 
Trên đường  đến Chu Chính Hiến cũng cảm nhận  sự rung chuyển.
 
"Rầm rầm rầm! Choang!" Khắp nơi là tiếng đồ vật rơi xuống đất vỡ, tình huống  quá quen thuộc. Mặt  trắng nhợt, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu  là, cô đang ở , cô   ?
 
Chu Chính Hiến chạy tới trường học, đẩy hết đám   mới  trong , nhưng mà ngay lúc ,    tiếng trẻ em và tiếng những giáo viên gọi tên cô, đúng lúc đó,  cũng thấy  bóng dáng Lâm Tẫn Nhiễm lao  phòng học.
 
Tro bụi mù mịt, xung quanh là những tiếng đổ vỡ   khác sợ hãi.
 
"Mẫn Mẫn!" Tiểu Đồng chạy đến cạnh vệ sinh, trong lòng nóng như lửa đốt, "Mẫn Mẫn, em ở ?!"
 
"Chị ơi..." Giọng  run rẩy phát  từ  bồn rửa mặt, Lâm Tẫn Nhiễm chạy đằng , trong lòng liền vui vẻ, "Tiểu Đồng, em gái em ở đây!"
 
Nói xong, cô ôm cô bé đang sợ hãi từ phía  bồn rửa tay  ngoài, "Mẫn Mẫn đừng sợ... Tiểu Đồng, theo chị  ngoài!"
 
"A!"
 
Mấy  họ  chậm giây phút nào, hai nhỏ một lớn vội vàng chạy  ngoài...
 
"Rầm rầm."
 
Một tiếng vang  lớn, tầng ba  rung chuyển, cuối cùng sập xuống.
 
Tro bụi bay khắp nơi, những tiếng kêu sợ hãi vang lên, lúc   thứ rung chuyển mạnh mẽ,  mắt là trường học, xa xa là nhà cửa... Gần như sụp đổ  bộ, thị trấn nhỏ ấm áp  ai  tên  trong phút chốc trở thành một đống hoang tàn.
 
"Tất cả     khỏi đây! Trường học ở  núi, bất cứ lúc nào cũng xảy  nguy hiểm!"
 
"Trường học, hiệu trưởng ,  trẻ em ở bên trong." Cô Tiểu Nghiêm  với giọng run rẩy, "Còn  bác sĩ Lâm,   Chu  cũng chạy  trong, hiệu trưởng..."
 
Gương mặt hiệu trưởng  bao giờ nghiêm túc như lúc , ông thở gấp  đầu  , cuối cùng cũng cắn răng , "Một đám trẻ ở đây  thể  quản ! Trước tiên đưa đến chỗ an  !"