Cuối tuần là ngày nghỉ của Lâm Tẫn Nhiễm.
 
Bầu trời bên ngoài  u ám, Lâm Tẫn Nhiễm bò dậy từ  giường,  sang chỗ bên cạnh trống rỗng.
 
Chu Chính Hiến  ở đây, còn sớm như     ?
 
Lâm Tẫn Nhiễm mặc áo ngủ,  dậy mở cửa phòng. Khắp nơi đều yên tĩnh, cô đeo dép lê   hành lang, bất ngờ khi  thấy một bóng .
 
Càng  càng thấy kỳ lạ, bước chân Lâm Tẫn Nhiễm dừng ,  kinh ngạc  hòn núi giả và cây cối bên cạnh.
 
Ngày hôm qua  giống như ,  sáng sớm hôm nay   đổi , hơn nữa, khung cảnh như   cô cảm thấy  quen thuộc.
 
"Hu hu hu..."  lúc , đằng  ngọn núi giả vang lên tiếng trẻ con , trong nhà   nhiều trẻ con lắm, tim Lâm Tẫn Nhiễm đập nhanh, cô vội vàng  đến phía .
 
Đằng  ngọn núi giả là  bé học sinh  mười tuổi, thằng bé úp mặt  đầu gối, tiếng   nhỏ. Lâm Tẫn Nhiễm  bất ngờ, con nhà ai đây?
 
"Cháu   ,  thương ?" Lâm Tẫn Nhiễm  xổm xuống, dùng tay xoa đầu  bé.
 
Đứa bé sững sờ, lúc đầu  phòng   đó mới nhích  gần, nó mở to mắt  chằm chằm  cô, "Cô là ai?!"
 
Cô   thằng bé , nhưng mà   quen mắt... Lâm Tẫn Nhiễm suy nghĩ, chắc là con của ai đó trong Chu gia,  khi cô gặp  nhưng  nhớ rõ.
 
"Tại  cháu   ở đây?"
 
Thằng bé giận dữ lườm cô, "Không  gì."
 
Lâm Tẫn Nhiễm nở nụ , "Nam tử hán  thể tùy tiện  nhè."
 
"Không  cháu tùy tiện  nhè." Thằng bé lau nước mắt, "Bạn bè của cháu  thích cháu, họ   cháu  hung dữ, bọn họ   chơi với cháu nữa."
 
"Hả?" Lâm Tẫn Nhiễm  kinh ngạc, "Mẹ cháu là ai?"
 
"Mẹ cháu là ai cô cũng   ?" Thằng bé  cô chằm chằm, "Cô   cháu là ai ?"
 
Lâm Tẫn Nhiễm, "Cô... cần   cháu là ai ?"
 
"Có  cô mới tới đây  ?" Thằng bé hỏi xong   quần áo của cô, "Không đúng, cô là khách qua đêm của nhà cháu ?"
 
Lâm Tẫn Nhiễm dở  dở , "Bạn nhỏ, cháu tên là gì?"
 
Thằng bé  ghét bỏ  cô, "Cháu tên Chu Duy Ân, là Tam thiếu gia mà cô cũng  nhận  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-147.html.]
 
"Thình thịch." Trái tim Lâm Tẫn Nhiễm nhảy dựng lên, "Cháu  linh tinh gì ?"
 
"Sao cháu   linh tinh?" Thằng bé cực kỳ nghiêm túc.
 
Lâm Tẫn Nhiễm  kinh ngạc  nó, cô cảm thấy vớ vẩn, nhưng cái cảm giác quen thuộc lúc nãy  là đáp án thật sự.
 
Cô đang tự hỏi vì   quen thuộc như , đứa bé   gương mặt hệt như Chu Duy Ân .
 
"Chu Duy Ân!"  lúc   lưng truyền đến giọng  của một cô bé, "Sao   ở đây,  tìm  lâu ."
 
Thằng bé vội vàng xoa mặt, "Cậu tìm   gì ?"
 
"Cậu đang  ?"
 
Thằng bé vội vàng lắc đầu, "Làm     chứ!"
 
"Không  là  , ôi trời,      dẫn tụi   xem cái gì đó  mà cô  cho đó, còn  thể  xem ?"
 
Thằng bé trả lời, "Xem! Xem chứ."
 
"Vậy  mau  đây,   với Nhuế Nhuế   đây."
 
"Được!" Vẻ mặt  bé sáng lên,  vội vàng  dậy, chỉ là  bước  một bước liền  đầu , "Vậy cô vẫn  xổm ở đây ?"
 
Cậu đang  với Lâm Tẫn Nhiễm.
 
Lâm Tẫn Nhiễm bất ngờ  đầu , vui mừng, bất ngờ, chua xót, tất cả cảm xúc đều xuất hiện khi cô  thấy hai cô bé, là mơ  thật  quan trọng, quan trọng là cô  bao giờ mơ tới hình ảnh tươi  như .
 
"Nhuế Nhuế?"
 
Cô   , hai cô bé  mắt   về cô.
 
"Cô là ai, cô quen  em gái cháu ?" Cô bé đang  tầm mười hai tuổi, Lâm Tẫn Nhiễm chậm rãi  dậy, ánh mắt kích động đầy vẻ  thể tưởng tượng , "Cô là... khách, cháu là Chu Nhiên ?"
 
"Hử?" Cô bé nhướng mày, "Cô cũng nhận  cháu ?"
 
"Ừm." Lâm Tẫn Nhiễm bước lên phía , "Cô  từng ... cha cháu kể về hai đứa."
 
"Vậy..."
 
Ánh mắt Lâm Tẫn Nhiễm chậm rãi  sang cô bé bên cạnh, cô bé  còn  nhỏ,  sáu đến bảy tuổi, khá đáng yêu.