Hốc mắt Lâm Tẫn Nhiễm nhanh chóng ửng đỏ, cô  xổm xuống  mặt Chu Nhuế, khẽ , "Nhuế Nhuế, cô  thể... ôm cháu một cái ?"
 
Chu Nhiên và Chu Duy Ân  Lâm Tẫn Nhiễm, vẻ mặt của   thật sự  kỳ quái.  bọn họ  kịp  gì thì Lâm Tẫn Nhiễm  thể chờ đợi   ôm Chu Nhuế.
 
Chỉ là mơ,  khi tỉnh giấc, cô sợ cô  ôm   tỉnh giấc.
 
Nhuế Nhuế, chị thật sự  nhớ em.
 
Chu Nhuế  phản ứng gì, cô bé nghiêng đầu  chị . Do dự một lát, đột nhiên giơ tay ôm lấy   mắt,   vì , cô bé chỉ thấy cảm giác   quen thuộc, hơn nữa trong lòng cũng xác định   sẽ   hại .
 
...
 
Cuối cùng, ba đứa bé     đầu  . Lâm Tẫn Nhiễm  bóng lưng của bọn họ, đôi môi  mấp máy.
 
Cô vẫn nhớ rõ cảnh tượng , lẽ  là Chu Nhiên... Thì  khi còn bé cô phát hiện Chu Duy Ân  đây ,  đó an ủi  , còn    cô là bạn bè của  , cô sẽ chơi với  .
 
 mà  ,     cô phá hỏng ?
 
Lâm Tẫn Nhiễm bước đến phía , cũng   coi là phá hỏng, cuối cùng Chu Duy Ân và Chu Nhiên sẽ  quan hệ  thiết, cuối cùng bọn họ cũng sẽ  hạnh phúc của riêng .
 
Chỉ là nếu như  thể, cô   cho   , tình bạn   khả năng trở thành tình yêu.
 
Cậu nhóc , về  đừng thích cô bé mà  chơi  nhé.
 
Lâm Tẫn Nhiễm  dọc theo con đường, cuối cùng cô mới hiểu giây phút cô bước  khỏi phòng  thứ đều  đổi, trở  lúc  nhưng  thể  đổi .
 
Cô vô tình  đến đằng  vườn hoa, từ xa cô  thấy bóng dáng quen thuộc. Trái tim Lâm Tẫn Nhiễm siết chặt, khóe miệng  tự giác  cong lên.
 
Chu Chính Hiến, vẫn là Chu Chính Hiến năm mười chín tuổi.
 
Mái tóc mềm mại, lông mày sắc nét, thiếu niên trẻ trung,  trai, dịu dàng nhất mà cô  từng gặp.
 
Lúc    ở trong đình, một tay chống cằm yên tĩnh nhắm mắt,  bộ dạng giống như đang ngủ.
 
Lâm Tẫn Nhiễm bước chậm , từ từ  đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-148.html.]
 
 lúc  cô bắt gặp một cô bé  đến bên cạnh Chu Chính Hiến, từ góc độ của cô  thể thấy  bộ dạng cẩn thận của cô bé.
 
Thời gian dần trôi qua, cô bé cúi , giống như  dùng  bộ dũng khí của , cũng giống như  mê hoặc,  khi do dự một lúc lâu, cuối cùng cô bé cũng chạm nhẹ một cái lên môi thiếu niên.
 
Lâm Tẫn Nhiễm cứ yên lặng  bọn họ,  gương mặt thỏa mãn của cô bé,  thấy cô bé bối rối chạy .
 
Cô bé vội vàng bỏ chạy, mà thiếu niên đang ngủ trong đình cũng chậm rãi mở mắt,   về phía cô bé  chạy, vẻ mặt vốn   phản ứng gì nhưng từ từ cũng cong môi .
 
"Hóa    ngủ." Lâm Tẫn Nhiễm  đến bên cạnh, cô bước lên cầu thang, Chu Chính Hiến  kinh ngạc  thẳng xuống chiếc ghế  mặt.
 
"Trà ô long." Lâm Tẫn Nhiễm  tùy ý rót cho  một chén , cũng nhấp một ngụm, "Rất thơm, nhưng mà   ngâm , ngâm thì uống ngon hơn."
 
Chu Chính Hiến lên tiếng, "Cô là?"
 
Lâm Tẫn Nhiễm ho một tiếng,  lẽ một cô gái lạ lẫm mặc đồ ngủ  dép lê xuất hiện ở chỗ  đối với Chu Chính Hiến  khó hiểu.
 
"Ừm... em là khách mà lão phu nhân mời đến, em, em ngủ dậy    ngoài, cuối cùng  lạc đường."
 
"Ra là ." Chu Chính Hiến nhíu mày, "Cô ở tầng mấy phòng mấy, để  cho  đưa cô trở về."
 
Tay cầm chén  của Lâm Tẫn Nhiễm dừng , cô ngước mắt  , "Chu Chính Hiến, em   với  mấy câu mà    là  ?"
 
Chu Chính Hiến  sững sờ, tiếp đó  , "Ngài  ."
 
Ngài?
 
Ừm... Ở độ tuổi  của , cô thật sự  xứng với danh xưng !
 
“Em   thấy cô bé  hôn trộm   nhé." Lâm Tẫn Nhiễm  , chỉ   xem đằng  bộ dạng  vạch trần  sẽ  .
 
À, dựa  tình hình hiện tại, đúng là Chu Nhiên thích Chu Chính Hiến, nhưng   Chu Chính Hiến  thể thích Chu Nhiên?  nếu  thích,      quái gì?
 
 mà... Chu Chính Hiến quả nhiên là Chu Chính Hiến,  cô  câu  mà mặt  biến sắc, "Trẻ con đùa giỡn mà thôi."
 
"Đùa giỡn?" Lâm Tẫn Nhiễm hừ lạnh một tiếng, "Em  thể thấy là đứa bé   đùa giỡn, cô bé đó  thích , Chu Chính Hiến, em thấy  cũng thích cô bé đó mà đúng ?"