"Ngồi . Đây đều là đồ nhà bếp mới đưa tới đó." Chu Duy Ân  mất tự nhiên, tùy ý  xuống ghế, cầm ly rượu đỏ uống một ngụm.
 
Lâm Tẫn Nhiễm hỏi: "Cậu  ăn cơm với  nhà ?"
 
Cô nhớ, gia quy của Chu gia  nghiêm khắc, ăn cơm đúng giờ, tiểu bối trong nhà đều  ăn chung với trưởng bối.
 
"Ăn cơm với bọn họ thì  gì thú vị , còn  bằng ăn một ." Chu Duy Ân hừ lạnh một tiếng, "Hơn nữa,   ăn, bọn họ  quản , cũng   quản."
 
Lâm Tẫn Nhiễm  đối diện  , cô cầm cái dĩa, khẽ cau mày, "Chu Duy Ân."
 
"Sao ?"
 
Lâm Tẫn Nhiễm   , "Quan hệ giữa  và  nhà   ?"
 
"Bảo thủ, vô vị." Chu Duy Ân ngước mắt  cô một cái,  bổ sung một từ, "Ích kỷ."
 
Lâm Tẫn Nhiễm nheo mắt , "Thật ,  nghĩ tới  đây  là đánh giá của tam thiếu gia."
 
"Mấy lão già bảo thủ của Chu gia... cái gì mà lập trưởng chứ  lập ấu, cái gì mà truyền thừa trăm năm của Chu gia, hừ, bọn họ còn sống ở triều đại nhà Thanh ? À, Lâm Tẫn Nhiễm, cô cảm thấy Chu Chính Hiến thực sự  hơn  nhiều hả?"
 
"Khụ khụ." Lâm Tẫn Nhiễm lặng lẽ cắt một miếng bò bít tết, "Tam thiếu gia cũng  cần  những lời  đại nghịch bất đạo   mặt  , tránh liên lụy đến ."
 
Chu Duy Ân liếc cô một cái, "Không nhận  lá gan của cô  nhỏ như ."
 
Hai  câu  câu   ăn   chuyện, còn nhanh chóng càn quét hết sạch đồ ăn. Lâm Tẫn Nhiễm ăn no  liền  lên  qua   trong phòng cho khách nhỏ của  .
 
Đi tới chỗ cửa sổ, khóe mắt  thấy một chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt nho nhỏ, là thứ mà bé gái  cài  đầu.
 
Lông mày của cô khẽ nhíu một cái, bởi vì cảm thấy  quen mắt nên cầm lên xem thử.
 
"Để xuống!" Đột nhiên Chu Duy Ân lao tới cướp lấy chiếc kẹp tóc  tay cô. Anh   cô, vẻ mặt cảnh giác, "Đồ trong phòng  cô đừng  động chạm lung tung."
 
Lâm Tẫn Nhiễm  thấy dáng vẻ  của  ,   chiếc kẹp tóc đó, trí nhớ mơ hồ dần dần rõ ràng.
 
Trong lòng  chua chát.
 
Có điều Lâm Tẫn Nhiễm vẫn giả vờ ung dung , "Anh mà   thứ đồ chơi  của bé gái , Tam thiếu gia,     ham mê nào đó đặc biệt ?"
 
Chu Duy Ân cắt ngang lời cô, "Đây là đồ của bạn ."
 
"Bạn ..." Lâm Tẫn Nhiễm tựa  cạnh bàn, ánh mắt xa xăm   ngoài cửa sổ, "Cậu quý trọng đồ vật của cô  như thế, nếu cô   , chắc cũng  vui mừng."
 
"Cô  sẽ   ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-23.html.]
Lâm Tẫn Nhiễm sững sờ.
 
Sắc mặt của Chu Duy Ân lạnh dần, "Bởi vì cô  mất ."
 
Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, "Thật ?"
 
"Bởi vì động đất ở Tứ Xuyên." Chu Duy Ân cũng dựa  cạnh bàn,   cúi đầu  chiếc kẹp tóc trong lòng bàn tay, buồn bã , "Không  cô hỏi  tại  quan hệ với  nhà  tệ như  ư, bởi vì bọn họ  cứu cô , đám  đó chỉ  cứu  mà họ cảm thấy là quan trọng, bọn họ là những con quỷ ích kỷ, đều là kẻ g.i.ế.c ."
 
Chu Duy Ân bình tĩnh , chỉ  bàn tay  run run đang tiết lộ nội tâm của  .
 
"Có thể... là  kịp tới cứu, động đất đột ngột như ,   sẽ cứu  mà họ cho là quan trọng,    bình thường ?" Lâm Tẫn Nhiễm lạnh nhạt .
 
"Nếu  ở đó thì sẽ  như !" Chu Duy Ân giận dữ, "Nếu  ở đó,  nhất định sẽ  để cô  chết,  nhất định chọn cứu cô  đầu tiên."
 
"Cảm ơn ." Trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên Lâm Tẫn Nhiễm giơ tay vỗ vỗ vai  .
 
Chu Duy Ân khựng  một chút, "Cô cảm ơn cái gì?"
 
Lâm Tẫn Nhiễm  nhún vai, "Thay cô bé đó cảm ơn ,  ngờ Tam thiếu gia của chúng  là một   theo cảm tính như thế."
 
Chu Duy Ân xì một tiếng, nghiêng đầu  chỗ khác   cô nữa.
 
Ý  của Lâm Tẫn Nhiễm dần tắt,    tới cửa.
 
"Này, cô   đó?" Chu Duy Ân hỏi.
 
"Ăn uống no nê, đương nhiên là  về ." Lâm Tẫn Nhiễm vẫy vẫy tay  dứt khoát rời .
 
Đi  khỏi chỗ ở của Chu Duy Ân, cô dừng bước   đầu  một cái.
 
Chu Duy Ân, thật sự cảm ơn .
 
-------------------------------------------------
 
Sau khi về trường, Lâm Tẫn Nhiễm gọi điện thoại về nhà.
 
"Mẹ, gần đây cha thế nào ?"
 
"Gần đây vẫn , mỗi ngày  vẫn  thể dìu ông  tản bộ."
 
"Vâng,  là .  , con gửi tiền  thẻ cho  ,  nhận  tin nhắn ?"
 
"Nhiễm Nhiễm,  thấy .  con  cần tháng nào cũng đưa tiền như thế , ở bên  còn  cha , bản  con đừng để mệt mỏi quá, cũng đừng   thêm nhiều, chăm chỉ học hành ."
 
"Bây giờ con khá rảnh,  thêm cũng chỉ thỉnh thoảng  thôi,  mệt ,  yên tâm."