" đúng đúng, Tẫn Nhiễm, thôi." Trần Húc Dương vội .
Cả đám theo nhân viên tới phòng riêng.
"Chân Chân, sắc mặt của bọn họ xem, chỉ là Lâm Tẫn Nhiễm thôi , cần thiết hớn hở như ?" Gương mặt của một nữ sinh khác khó chịu, "Thậm chí đàn Trần cũng dáng vẻ mất hồn nữa."
Sắc mặt Hà Chân lắm, ở trong đều cô thích Trần Húc Dương, mà thái độ của Trần Húc Dương đối với Lâm Tẫn Nhiễm cô mất mặt...
"Đừng nữa, ."
"Được thôi."
Bởi vì bỏ phía một đoạn nhỏ, Hà Chân và nữ sinh bên cạnh chạy để đuổi kịp, nhưng nghĩ tới ở ngay chỗ rẽ va lồng n.g.ự.c của một .
Hà Chân giày cao gót nên vững, trong lúc hoảng hốt thì nhanh chóng bắt cánh tay của mặt.
"Chân Chân!" Nữ sinh bên cạnh kinh ngạc gọi một tiếng.
Lâm Tẫn Nhiễm ở phía thấy tiếng kêu thì , cô tình huống mắt, sự ngạc nhiên trong mắt chợt lóe lên.
Chu Chính Hiến, ở đây?
Lúc , Hà Chân đang bám chặt lấy cánh tay của Chu Chính Hiến, cô chằm chằm Chu Chính Hiến, cũng là dọa kinh ngạc.
"Chu ! Chu , ngài chứ?" Người phía vội vàng hỏi.
Chu Chính Hiến khẽ nâng tay hiệu , tiếp theo đỡ Hà Chân lên, "Tiểu thư, cô chứ?"
Hà Chân lắc lắc đầu một cái, sắc mặt đỏ hồng, ", ..."
"Không là ." Sau khi xong, Chu Chính Hiến ngước mắt một cái thấy Lâm Tẫn Nhiễm. Cô đang cách đó xa, đôi môi mỏng khẽ cong lên, gương mặt trắng nõn là biểu cảm giống như mà .
Anh vẫn chuyện, chỉ cô. Lúc Lâm Tẫn Nhiễm sẽ càng tiến chào hỏi, cô nhíu mày, , "Đi thôi."
Ngô Quý Đồng chớp chớp đôi mắt to, vội đuổi theo Lâm Tẫn Nhiễm, "Fuck, sư tỷ, đó là Chu ngày đó , thể dậy , xe lăn ?"
Lâm Tẫn Nhiễm một cái, "Anh tàn tật."
Ngô Quý Đồng lẩm bẩm, "Ồ... em cứ cho rằng là tàn tật, còn thấy thương tiếc nữa chứ."
"Thương tiếc cho ? Vậy bằng thương tiếc cho bản ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-25.html.]
"..."
Lâm Tẫn Nhiễm vẫn điều kiện gia đình của Ngô Quý Đồng tệ, nhưng ngờ là như . Bởi vì thậm chí Chu Chính Hiến cũng đến hội sở , thể tưởng tượng , ăn uống chơi bời ở đây tốn ít tiền .
Phòng bao lớn, nhân viên phục vụ bưng lên một bàn đồ ăn ngon và rượu.
Từ tới giờ Lâm Tẫn Nhiễm thích mấy nơi , nếu là sinh nhật của Ngô Quý Đồng cô cũng đến , nhưng nếu đến , thì yên tĩnh thôi.
"Tẫn Nhiễm, cô hát ?" Không từ lúc nào Trần Húc Dương xuống bên cạnh cô, phòng bao đầy đủ thứ, loại thiết ca hát chắc chắn là .
Lâm Tẫn Nhiễm xua xua tay, "Cảm ơn, ."
"Này, ăn chút đồ , chúng đều ăn cơm tối nên chắc cô đói bụng ."
"Húc Dương, chúng cũng đói , bảo chúng ăn?"
Ngô Quý Đồng liếc hai một cái, " đó, em là đại thọ tinh ở đây mà cũng bảo em."
Trần Húc Dương khẽ , trừng mắt mấy đó một cái, "Đều ăn , đều ăn , đặc biệt là Quý Đồng, đêm nay chỉ ăn mà còn uống nữa, say về."
"Được, hôm nay ai uống chính là nể mặt . Chị Chân, chị Chân? Sao chị đần thế?"
Hà Chân phục hồi tinh thần, "Hả? Cậu gì?"
"Em hôm nay chúng uống thật nhiều ."
Hà Chân , mất tập trung, "Ừ, tất nhiên ."
Ngô Quý Đồng cũng để phản ứng khác thường của Hà Chân trong lòng, nhanh chóng bắt ăn ăn uống uống.
"Chân Chân, ?" Nữ sinh bên cạnh Hà Chân thấp giọng hỏi.
Hà Chân mím môi, đột nhiên hỏi, "Vừa thấy đàn ông lúc nãy ?"
"À... đàn ông va hả?"
"."
"Thấy chứ, cao lớn trai. là cùng tầng lớp với chúng ." Nữ sinh một câu đầy hàm ý với Hà Chân, "Sao , ý đấy chứ?"
"Đừng bậy." Hà Chân nhẹ nhàng trách cứ, nhưng trong lòng hình như rung động . Cô hít một thật sâu, thầm nhắc nhở , cô thích là Trần Húc Dương, thể nhanh chóng lòng như thế ?
đàn ông , thật sự khiến tim đập nhanh mà…