Trần Húc Dương ngước mắt, "Vậy  đưa cô  cho  , để  đỡ cô ."
 
Bàn tay ôm Lâm Tẫn Nhiễm của Chu Chính Hiến vẫn  buông , chỉ  Ngô Quý Đồng. Anh nhớ  Ngô Quý Đồng, vốn  giao cô cho  , nhưng  nghĩ tới cô gái trong n.g.ự.c  lầm bầm một tiếng, "  cần."
 
Anh khựng  một chút, cúi đầu . Lúc , cô cũng ngước mắt  , đôi mắt mang theo cơn say  giống như lúc thường, giờ phút  cô như con mèo lười biếng, xinh , đôi mắt mờ mịt dường như còn lóe lên một ánh sáng nhỏ, nhạt nhòa,  tên,  trái tim   đập nhanh và loạn nhịp.
 
Anh  định  cái gì nữa thì thấy tay của cô chậm rãi bò lên bờ vai của , giữ chặt lấy, môi mỏng khẽ mở, cô , "Chu , đưa  về nhà , ở trong ... ồn quá."
 
Chu Chính Hiến chỉ cảm thấy trong lòng run lên, cũng    cái gì đầu độc, cuối cùng mở miệng, trực tiếp , "Được."
 
"Ôi, ôi, ôi, sư tỷ." Gương mặt của Ngô Quý Đồng mờ mịt chạy tới, "Sư tỷ,  chị  say đến nỗi , chị, chị  Chu  đưa về nhà, về, về  chứ?"
 
Lâm Tẫn Nhiễm vùi đầu  bả vai của Chu Chính Hiến, dáng vẻ giống như  để ý đến ai cả.
 
"Mấy  quen  ?" Rốt cuộc Hà Chân  nhịn  hỏi, cô   hai  " mật" với vẻ  thể tin nổi, theo bản năng siết chặt góc áo.
 
"Sư tỷ, chị  gì , rốt cuộc là về ?" Nói xong, Ngô Quý Đồng còn lầm bầm, "Chị đừng  em sợ mà."
 
"Về nhà  ." Lâm Tẫn Nhiễm liếc  bên cạnh một cái,  mấy    hỏi nhiều như  chứ, phiền quá.
 
"Cái gì?" Hà Chân ngẩn .
 
"À,  bạn trai lúc nãy cô  sẽ   là   chứ?" Đột nhiên  một nam sinh bừng tỉnh, mà câu   của    sắc mặt của Hà Chân và Trần Húc Dương đều trắng bệch.
 
"Bạn trai?" Lông mày Lâm Tẫn Nhiễm nhướng lên, đột nhiên  Chu Chính Hiến, "Ừ, đúng ."
 
Trong mắt Chu Chính Hiến lóe lên vẻ  tin nổi, nhưng một giây , cô gái trong n.g.ự.c  bật , "Bạn trai , còn  đưa em về nhà ?"
 
...
 
Miệng của Ngô Quý Đồng  mở lớn tới nỗi  thể nhét một quả trứng gà , cho đến lúc Chu Chính Hiến và Lâm Tẫn Nhiễm  khỏi phòng bao thì  mới tỉnh  , "WTF, sư tỷ!"
 
Ngô Quý Đồng đuổi theo  ngoài cửa, mà mấy  Hà Chân cũng chạy  theo.
 
Hà Chân  thấy Chu Chính Hiến,  cũng   xa, lúc  đang  chung với mấy  mặc comple, mấy  đó đều  tuổi,  dáng vẻ  giàu sang cũng phú quý thì chắc đều là   địa vị .  mấy   cung kính với Chu Chính Hiến...
 
"Chu , cái ..." Một  đàn ông trong đám  mặc comple hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-28.html.]
 
Chu Chính Hiến đỡ lấy Lâm Tẫn Nhiễm, sắc mặt   đổi, "Hôm nay  chút chuyện quan trọng, vấn đề hạng mục để     ."
 
Chu Chính Hiến mở miệng, tất nhiên đám  đó  dám phản bác gì,  tình huống  chắc là chuyện riêng nam nữ.
 
Mấy  họ  , từ xưa đến nay  từng thấy Chu Chính Hiến vì chuyện riêng mà  lỡ chính sự, hôm nay coi như  mở rộng tầm mắt .
 
Một bên khác, Hà Chân nắm chặt tay, móng tay ghim  da thịt nhưng cũng   cảm giác gì.
 
Chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng mà   là Lâm Tẫn Nhiễm ư? Anh thật sự là bạn trai của Lâm Tẫn Nhiễm,   như  chứ...
 
"Ôi, Chân Chân,    thế?"
 
Sắc mặt Hà Chân lúc đỏ lúc trắng, cô  xoay   phòng lấy túi, "Cơ thể tớ  thoải mái, tớ về  đây." Nói xong,   đầu    luôn.
 
Tất nhiên Trần Húc Dương càng khó chịu hơn,   vốn nghĩ nếu "bạn trai" của Lâm Tẫn Nhiễm là một  bình thường, hiển nhiên   nắm chắc phần thắng để cạnh tranh, nhưng khi  bạn trai của cô là  đàn ông lúc nãy, trong lòng   lạnh dần từng chút từng chút một...
 
"Quý Đồng, chúng    đây?" Một nam sinh hỏi.
 
"Cái gì  , tiếp tục uống thôi." Ngô Quý Đồng  bóng lưng   xa của Chu Chính Hiến và Lâm Tẫn Nhiễm, trong lòng âm thầm nghĩ, chẳng trách sư tỷ  thích Phó Tư Nguyên, thì     trong lòng ,  điều, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào ?
 
Chu Chính Hiến đỡ Lâm Tẫn Nhiễm  dọc theo hành lang  ngoài, nhân viên phục vụ   hành lang vội đưa tay  giúp, nhưng đều  Chu Chính Hiến dùng ánh mắt ngăn  hết.
 
Thực  lúc bọn họ  tới cửa, đúng lúc  thấy tiếng  chuyện của Hà Chân và Trần Húc Dương, cho nên đại khái là Chu Chính Hiến  thể hiểu  một chút,  đàn ông gọi là Trần Húc Dương đó thích cô .
 
Mà cô  dùng   bia đỡ đạn.
 
"Chu Chính Hiến." Lúc Lâm Tẫn Nhiễm cúi đầu bước , bỗng nhiên lên tiếng khiến Chu Chính Hiến dừng bước , "Không thoải mái ?"
 
"Ừ,  thoải mái." Lâm Tẫn Nhiễm lạnh lùng .
 
Chu Chính Hiến khẽ nhíu mày, "Cố nhịn một chút,  cho  đưa cô về."
 
"Ừ... đúng ,     đùa thôi,  chỉ cảm thấy bọn họ phiền quá nhưng    về nhà." Lâm Tẫn Nhiễm dừng bước, lảo đảo tựa  tường, "Ý  là... Chu gia."
 
"Được,   về Chu gia,  khách sạn nhé." Mang một  say như thế  về quả thực   lắm, Chu Chính Hiến nghĩ xong liền đưa tay kéo cô, "Lại đây."
 
Anh  đưa tay, đột nhiên tay  của Lâm Tẫn Nhiễm đưa lên  n.g.ự.c . Chu Chính Hiến  kịp đề phòng, càng  ngờ cô  đột nhiên tấn công, cho nên cứ như   cô kéo caravat đẩy  tường.