Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, "Nghệ thuật pha  vốn là như , động tác   gọi là..."
 
Chu Chính Hiến, "Quan Công (1) tuần tra thành, Hàn Tín (2) điểm binh."
 
(1) Quan Vũ, cũng  gọi là Quan Công, biểu tự Vân Trường hoặc Trường Sinh là một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là   góp công lớn  việc thành lập nhà Thục Hán, với vị hoàng đế đầu tiên là Lưu Bị.
 
(2) Hàn Tín, còn gọi là Hoài Âm hầu, là một danh tướng bách chiến bách thắng, thiên hạ vô địch,  Hán Cao Tổ Lưu Bang ca ngợi là "Nắm trong tay trăm vạn quân  đánh là thắng, tiến công là nhất định lấy thì   bằng Hoài Âm Hầu." thời Hán Sở
 
Lâm Tẫn Nhiễm khựng ,  đầu  sang Chu Chính Hiến, lúc   cũng đang  cô, ánh mắt hai  chạm , đột nhiên trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm  run rẩy.
 
Rất lâu  lâu  đây,  cũng  như  với cô, mấy kiến thức và điều cần chú ý trong nghệ thuật pha   đều do  dạy cô. Cô nhớ, lúc đó cô cũng thấy phiền phức, nhưng    , lao động khổ cực mới đổi lấy kết quả ngọt ngào nhất...
 
"Để  uống thử xem cô khống chế như thế nào." Ngón trỏ của Chu Chính Hiến gõ gõ  bàn, Lâm Tẫn Nhiễm lấy  tinh thần, dùng kẹp đưa chén  tới  mặt .
 
Chu Chính Hiến cầm lấy chén , lúc cầm lên, đầu tiên ngửi một chút,  đó  mím môi uống một ngụm. Anh   biểu cảm gì đặc biệt, nhưng những động tác tao nhã sang trọng của  khiến  khác  thể rời mắt.
 
Lâm Tẫn Nhiễm nhận     lòng, quả nhiên, Chu Chính Hiến đặt chén  xuống, khẽ , "Không tệ."
 
Chu Duy Ân chẳng   mấy dáng vẻ như ,   trực tiếp lấy một chén uống một  hết sạch, "Vẫn là  của cô uống ngon,  nào đó  sánh  với cô." Thực     phân biệt   của Lâm Tẫn Nhiễm và Chu Chính Hiến pha  gì khác , ngược  chỉ  khen ngợi Lâm Tẫn Nhiễm để Chu Chính Hiến tổn thương.
 
Lâm Tẫn Nhiễm lắc lắc đầu, "Ba ngụm mới  mùi vị, ba  mới động lòng. Tam thiếu gia, uống cái   uống ba ngụm mới cảm nhận ."
 
Chu Duy Ân  hì hì  cô, "Được ,   theo cô,  uống thêm chén nữa."
 
Ánh mắt Chu Chính Hiến  nheo , "Cô hiểu  khá nhiều, cái  cũng là  cô  dạy cô ?"
 
Động tác trong tay Lâm Tẫn Nhiễm  chậm , cô     là   c.h.ế.t trong miệng của cô,  đó ở phòng  việc của Bao Thuần Bân,    dạy  đạo  c.h.ế.t ,  ngờ là  còn nhớ.
 
", là   dạy ." Lâm Tẫn Nhiễm tự rót cho  một chén, cũng  tiếp tục  đến vấn đề  nữa.
 
Chu Chính Hiến cũng  hỏi nhiều, chỉ là khi ánh mắt lơ đãng rơi  môi cô, hình ảnh đêm đó  xuất hiện trong đầu.
 
Đôi môi mềm mại, mang theo sự tinh khiết và ngọt ngào...
 
Anh cầm chén  trong tay quơ qua quơ , ánh mắt  cô càng ngày càng sâu sắc.
 
Món nợ ,  vẻ  nên tính toán một chút nhỉ.
 
Ba   trong đình một lúc, Chu Diễn bước từ ngoài ,   gật đầu với Chu Duy Ân và Lâm Tẫn Nhiễm  với Chu Chính Hiến, "Giám đốc Quý tới ."
 
Chu Chính Hiến  bất ngờ, "Sao ông   đến  lúc ,  chuyện gì  thể đến công ty   ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-36.html.]
 
Chu Diễn ho nhẹ một tiếng, "Không riêng giám đốc Quý, mà Quý tiểu thư cũng tới , mang theo khá nhiều quà cáp,  vẻ...   là bàn việc công."
 
"Hả?" Lông mày Chu Chính Hiến  nhướng lên, "Bà nội cũng ở bên đó ?"
 
"Vâng, là bà bảo  đến gọi  mau qua đó một chút."
 
Dường như Chu Chính Hiến  mất kiên nhẫn, "Cậu  đối phó  , lát nữa  sẽ qua."
 
"Vâng." Chu Diễn gật đầu   khỏi đình.
 
Đột nhiên Chu Duy Ân bật  khó hiểu, "Xem , bà nội  chọn một đóa hoa đào nữa cho  ."
 
Chu Chính Hiến nhấp một ngụm ,  đáp.
 
Lâm Tẫn Nhiễm, "Lại?"
 
"Phải." Chu Duy Ân liếc   nào đó đang bình tĩnh một cái, "Vợ  cưới của Chu Thời Uẩn cũng  đưa về , nhưng  là  cả, đại thiếu gia Chu gia    ý định kết hôn, cô  xem, đám  Chu gia  thể  sốt ruột ?"
 
Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm  hồi hộp, "Chu   hài lòng mấy đóa hoa đào đó ?"
 
Chu Duy Ân  giễu, "Người   lão tăng nhập ,  thể hài lòng ai chứ?"
 
Lâm Tẫn Nhiễm sờ sờ cằm, "Ngứa mắt phụ nữ, chẳng lẽ   mê cái khác ?"
 
Chu Chính Hiến khựng , ánh mắt  kỳ quái  Lâm Tẫn Nhiễm, mà bác sĩ Lâm của chúng   đang đắc ý với suy nghĩ của bản ,    phát hiện  .
 
"Fuck, cô  như ..." Chu Duy Ân trừng mắt  Chu Chính Hiến, " là cũng  lý."
 
Lâm Tẫn Nhiễm cong môi , cô  Chu Chính Hiến với ánh mắt đầy hàm ý.
 
Trong ánh mắt đầy hàm ý của hai , Chu Chính Hiến bình tĩnh  lên, "Lâm Tẫn Nhiễm,  theo ."
 
Lâm Tẫn Nhiễm khó hiểu, "Anh tiếp khách thì   theo  gì?"
 
Chu Duy Ân tiếp lời, "Phải đấy, Lâm Tẫn Nhiễm, cô  đây tiếp tục pha  cho  ."
 
"Lâm Tẫn Nhiễm." Chu Chính Hiến khẽ ,  gọi tên cô, nhưng Lâm Tẫn Nhiễm  cảm thấy gương mặt dịu dàng như ngọc  đang giấu độc.
 
Trong lúc cô còn đang do dự  nên   , đột nhiên Chu Chính Hiến cúi xuống. Một tay  chống lên bàn , một tay kéo vai cô, giọng   u ám vang lên, "Đi theo , đừng để    hai."
 
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."