"Cái gì? Chúng họp, chơi."
Lâm Tẫn Nhiễm vỗ vỗ đầu bé, "Nghe thấy , chơi."
"Vậy em chơi với , bọn họ cứ bận rộn chuyện của bọn họ, chỉ cần cho em mượn chị là , em đưa chị Disneyland chơi."
"Chưa đủ lông đủ cánh, cháu đưa ai chơi?" Lúc , đột nhiên cửa thư phòng mở , Chu Chính Hiến cửa, giống mà như bé.
Triêu Triêu thấy “sếp lớn” bước thì vội lao tới, "Cậu ơi, hôm nay cho cháu cùng nhé, cháu với chị."
Sau khi xong, ánh mắt Chu Chính Hiến rơi Lâm Tẫn Nhiễm, Lâm Tẫn Nhiễm liếc một cái, giải thích với Triêu Triêu nữa, "Triêu Triêu, chị , chị Thượng Hải ."
"Chị theo mà." Gương mặt Triêu Triêu tràn ngập vẻ buồn bã, vô cùng đáng thương Chu Chính Hiến, , "Cậu, để chị theo , cháu chị chơi với cháu."
Chu Chính Hiến nhướng mày.
Triêu Triêu chu môi, "Chị là một tấc cũng rời mà, giữ lời như thế?"
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
"Cậu, ạ?" Triêu Triêu kéo kéo góc áo của Chu Chính Hiến.
"Chu Diễn."
"Dạ?"
Chu Chính Hiến, "Nói với Chu Duẫn một tiếng, Triêu Triêu sẽ Thượng Hải với mấy ngày."
Chu Diễn sững sờ, "Hả?"
"Nhân tiện cho thu xếp mấy bộ đồ luôn."
Rốt cuộc Chu Diễn cũng phản ứng là Chu Chính Hiến đùa, "À... , ."
Triêu Triêu chớp chớp mắt, vui sướng nhảy cẫng lên, "Cậu, đồng ý !"
"Ừ."
"Vậy chị thì ?"
"Cô cũng ."
Lâm Tẫn Nhiễm trợn tròn mắt, ngạc nhiên, "Chu , lúc cũng sắp xếp chuyện mà."
"Ừ, ." Trong đôi mắt Chu Chính Hiến lóe lên sự vui vẻ, chậm rãi , " cảm thấy nên thỏa mãn nguyện vọng rời một tấc của cô."
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
Từ Bắc Kinh bay tới Thượng Hải, đó tới khách sạn ở Thượng Hải. Suốt đường , Triêu Triêu từ hoan hô nhảy nhót cho tới buồn ngủ.
Xe dừng khách sạn, Lâm Tẫn Nhiễm liếc mắt bé đang ngủ trong lòng thì khẽ hỏi, "Ngủ , đây?"
"Trời cũng tối , tiên cứ để nó ngủ ." Chu Chính Hiến xuống xe , đó đón Triêu Triêu từ trong lòng cô, "Cô và nó về phòng , còn việc."
"Ừ." Lâm Tẫn Nhiễm cũng xuống xe theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-44.html.]
"Thiếu gia, để ôm cho." Chu Diễn .
"Không cần." Chu Chính Hiến , "Liên lạc với giám đốc Trần, báo là đến trễ một chút."
"Vâng."
Chu Chính Hiến ôm lấy Triêu Triêu trong, Lâm Tẫn Nhiễm theo lưng kéo hành lý.
"Chu , tới ." Quản lý đại sảnh tiến lên đón tiếp.
Chu Chính Hiến tới Thượng Hải thì luôn đến đây, cho nên quản lý cũng rõ . Chỉ là... từ tới nay từng thấy Chu Chính Hiến dẫn theo nhà tới.
"Phòng chuẩn xong , Chu , Chu phu nhân, mời hai ."
Quản lý đại sảnh xong mới phát hiện hai mắt đều dừng chân, sững sờ, "Sao ạ?"
Lâm Tẫn Nhiễm , "Có một vấn đề cần sửa , Chu phu nhân."
"Hả, cô..."
Lâm Tẫn Nhiễm nhướng mày, "Anh nhận chỉ là một hầu nhỏ bé thôi ?"
Quản lý hổ, "... Ôi , ngại quá, xin cô."
Lâm Tẫn Nhiễm ừm một tiếng, kéo hành lý về phía .
Chu Chính Hiến bóng lưng Lâm Tẫn Nhiễm, khóe miệng cong lên, "Chu phu nhân?"
"Ngại quá, ngại quá, Chu , là mắt ." Quản lý đại sảnh vội vàng xin .
"Cũng tệ lắm.."
"Hả?" Quản lý ngẩn , Chu Chính Hiến đang khen cái gì.
Một giây , thấy đàn ông dịu dàng mặt khẽ , " mắt ."
Lâm Tẫn Nhiễm cà thẻ mở phòng, Chu Chính Hiến ôm Triêu Triêu theo lưng cô .
" bảo quản lý mở phòng bên cạnh , nhưng khi về thì phiền cô ở phòng nghỉ ngơi." Chu Chính Hiến đặt Triêu Triêu lên giường.
Lâm Tẫn Nhiễm thấy nhóc đang ngủ như lợn c.h.ế.t thì gật đầu, "Ừ, sẽ chăm sóc thằng bé."
Chu Chính Hiến đắp chăn cho Triêu Triêu xong thì xoay về phía cô, "Vậy đây."
Lâm Tẫn Nhiễm gật đầu, "Được."
"Đợi về."
Lâm Tẫn Nhiễm khựng , đột nhiên cảm thấy chỗ nào là lạ. Ánh mắt đàn ông dịu dàng, dường như nhiều hơn một chút sẽ hút bên trong . Cô mím môi, rời mắt .
Sau khi Chu Chính Hiến khỏi cửa, Lâm Tẫn Nhiễm lập tức nhận là kỳ lạ chỗ nào. Vừa lúc chuyện quá mức dịu dàng, đến nỗi cho cô sinh ảo giác, giọng đó giống một chủ với một nhân viên, ngược giống như... chồng dặn dò vợ khi ngoài .
Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn , chỉ cảm thấy hình như nơi nào đó trong lòng sự vui sướng khác thường đang lan tỏa, loại cảm giác đó tùy tiện ngông cuồng, giống như bới nơi mềm mại nhất trong đáy lòng cô lên .
Những mềm mại , từng là sự yêu thích sâu sắc nhất của cô đối với .