Mặt Nạ Của Em - Chương 58

Cập nhật lúc: 2024-10-12 12:42:57
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Vậy tặng cô nhận?" Không Chu Duy Ân cũng từ lúc nào, cụp mắt liếc một cái, sắc mặt cực kỳ , "Còn thằng nhóc tặng cô nhận?"

 

Triêu Triêu liếc xéo một cái, "Cậu nhỏ, vẫn ghen với cháu hả?" Nhìn tình huống thì tuyệt đối thể để cho nhỏ là cái vòng do lớn mua , nếu nhỏ sẽ xé mất.

 

Ôi, chỉ là một đứa trẻ thôi mà, tại cuốn tình tay ba thế ?

 

"Cháu im miệng ." Chu Duy Ân Lâm Tẫn Nhiễm, , "Vết thương của cô , hôm qua là về trường , đây?"

 

"Chu bệnh, tất nhiên về."

 

Chu Duy Ân khựng , "Bản cô cũng là bệnh, còn quản lý chuyện gì?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm quơ quơ tay, " hơn nhiều ."

 

"Tốt cũng thể vì mà mệt nhọc ."

 

Lâm Tẫn Nhiễm mím môi, hình ảnh sáng nay tỉnh từ giường của nào đó xuất hiện trong đầu cô, "Cũng ... mệt nhọc."

 

"Mặc kệ cô, hôm nay sẽ đưa cô nghỉ ngơi." Nói xong, Chu Duy Ân kéo tay Lâm Tẫn Nhiễm.

 

lúc , lão Dương mang bát thuốc từ trong phòng , "Tẫn Nhiễm, mang bát thuốc đến phòng Đại thiếu gia ... Ơ? Tam thiếu gia."

 

Lão Dương cảnh tượng mắt thì sững sờ, "Hai là?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm rút tay khỏi tay Chu Duy Ân, cô nhận lấy bát thuốc tay lão Dương, "Không ạ, để cháu đưa thuốc."

 

"Đưa !" Chu Duy Ân cướp lấy.

 

Lâm Tẫn Nhiễm liếc một cái, "Đừng nghịch nữa."

 

Chu Duy Ân chịu buông tay, "Sao cô bận tâm đến như thế, Chu gia chỉ cô là bác sĩ."

 

, cô thì cũng khác, nhưng tại cô vẫn yên tâm? Lâm Tẫn Nhiễm nhạt, " là do các thuê về để chăm sóc mà, xem."

 

Chu Duy Ân nhíu mày, "Đưa !"

 

Lâm Tẫn Nhiễm trầm giọng, "Chu Duy Ân."

 

Chu Duy Ân cô trừng mắt một cái thì lúng túng, rời mắt , "Để đưa giúp cô, cầm ?!"

 

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

 

Trong phòng, Chu Chính Hiến dựa giường, tay cầm một quyển sách tùy tiện lật xem.

 

Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Chu Chính Hiến lúc Lâm Tẫn Nhiễm sẽ tới, cho nên dù bận vẫn ung dung để sách xuống, đợi cô bước .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-58.html.]

ngờ đầu tiên là một đàn ông, sắc mặt Chu Chính Hiến trầm xuống, "Sao là em?"

 

Chu Duy Ân hừ lạnh một tiếng, " cũng ."

 

"Anh nhất định theo tới đây." Sau đó Lâm Tẫn Nhiễm cũng bước , cô nhận lấy bát thuốc từ tay Chu Duy Ân, "Anh tới hỏi thăm bệnh tình của ."

 

"Nói linh tinh."

 

"Nói linh tinh."

 

Hai đàn ông một một đồng thời phản bác. Lâm Tẫn Nhiễm khẽ , "Xem hai đều hiểu đối phương."

 

"Hừ." Chu Duy Ân đặt m.ô.n.g xuống ghế sofa, "Nếu cô ở đây thì còn lâu mới đến."

 

Chu Chính Hiến lạnh lùng , "Vậy bây giờ em thể , yên tĩnh một chút."

 

"Ồ, uống thuốc nhanh lên, theo Lâm Tẫn Nhiễm, cô thì sẽ ."

 

Chu Chính Hiến thản nhiên , "Vậy thì xin nhé, cần cô ở đây."

 

"Cô việc gì để thì ở phòng gì, nhàm chán quá đấy."

 

"Phải, nhàm chán." Chu Chính Hiến Lâm Tẫn Nhiễm một cái, "Có bác sĩ Lâm ở đây cũng thể giải sầu."

 

Lâm Tẫn Nhiễm , giải sầu? Cô chức năng .

 

Có điều cô vẫn đầu , "Tam thiếu gia, , đúng là bác sĩ Dương bảo ở đây cần yên tĩnh."

 

Cơn tức của Chu Duy Ân nghẹn trong lòng, "Vậy cô nhanh lên đấy."

 

Lâm Tẫn Nhiễm bất đắc dĩ, "Được , , đợi lát nữa qua tìm ."

 

Vừa Lâm Tẫn Nhiễm cam kết, Chu Duy Ân cong môi , đắc ý Chu Chính Hiến một cái, "Được, ." Dứt lời, mở cửa ngoài.

 

Ánh mắt Chu Chính Hiến đầy khó chịu thẳng bóng lưng Chu Duy Ân.

 

"Thuốc, còn nước ấm nữa, cầm lấy." Lâm Tẫn Nhiễm xuống giường , một bộ dáng bác sĩ chuyện nghiệp chân chính.

 

Sắc mặt Chu Chính Hiến lạnh lùng, "Lát nữa cô tìm nó gì?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm thuận miệng , "Cũng gì, tám nhảm một chút thôi." Bởi vì nếu như thì lẽ Tam thiếu gia sẽ chịu .

 

Lông mày Chu Chính Hiến nhíu , "Cô và nó hợp nhỉ?"

 

"Thực , chỉ do quá ham chơi, còn khó bảo thôi." Lâm Tẫn Nhiễm cầm bát thuốc đưa cho Chu Chính Hiến, "Bát thuốc còn đang nóng thì uống , nếu thì hiệu quả ."

 

Giờ phút trong lòng Chu Chính Hiến buồn phiền, còn quan tâm đến chuyện thuốc men nữa chứ.

Loading...