Lâm Tẫn Nhiễm mở cửa ngoài, Thiệu Tố Oánh ở ngoài cửa ngẩn , "Ơ?"
Lâm Tẫn Nhiễm cô một cái, "Tìm ? Vào ."
Thiệu Tố Oánh hít một thật sâu, " đến để mật báo, hai chuyện ... thì cứ tiếp tục !"
Lâm Tẫn Nhiễm bình tĩnh cô , "Chúng thể chuyện gì chứ."
Thiệu Tố Oánh nuốt một ngụm nước bọt, "Ồ? Chuyện của hai ."
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
"Ôi, chị là bác sĩ chăm sóc , chị tên là Lâm Tẫn Nhiễm đúng ?" Thiệu Tố Oánh đột nhiên tiến đến gần, khẽ , "Từng bạn trai , cả của là thứ mấy, chị thích nhiều ?"
Lâm Tẫn Nhiễm yên lặng cô vài giây, "Tránh , còn việc."
"Ôi ôi ôi, đợi mà, tìm hiểu chị một chút, lỡ như chị cũng là đồ mê trai giống như Tô Căng Bắc thì ?"
Tô Căng Bắc? Đồ mê trai? Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy buồn , gì đó liền giọng của một cô gái từ phía truyền đến, "Lúc cô khác thể nhỏ giọng một chút ?"
Một đến từ đằng xa hành lang.
Trên cô gái nọ mặc sườn xám, vô cùng xinh , phong thái duyên dáng, cánh tay trắng nõn mềm mại còn một con mèo béo đang úp sấp.
Người đó chính là vị hôn thê của Nhị thiếu gia Chu gia, Tô Căng Bắc.
"Nhỏ giọng một chút?" Thiệu Tố Oánh liếc cô một cái, "Chu gia còn ai chị cực kỳ mê trai chứ?"
"Muốn mê trai cũng đối tượng để mê chứ, Chu bảo bối nhà ." Tô Căng Bắc vô cùng khinh bỉ Thiệu Tố Oánh, "Cô đó, cô để mê ?"
Thiệu Tố Oánh tức giận, "Tô Căng Bắc!"
Tô Căng Bắc cong môi khẽ sang Lâm Tẫn Nhiễm, "Xin chào, là Tô Căng Bắc." Cô vô cùng cố gắng giơ một tay , Lâm Tẫn Nhiễm cúi đầu một cái, đưa tay cầm lấy tay của cô , "Xin chào, Lâm Tẫn Nhiễm."
"À!” Ánh mắt của Tô Căng Bắc cô từ xuống , cuối cùng tổng kết một câu, "Thì cả thích kiểu , ánh mắt cũng thật đấy."
Lâm Tẫn Nhiễm cong môi, "Khen thì nhận, nhưng Chu Chính Hiến thích kiểu ... thì độ chân thực còn chờ khảo sát."
"Không cần khảo sát, là sự thật." Tô Căng Bắc tiến gần, gian xảo , "Lẽ nào hai còn ở bên ?"
Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn , cô rõ tại hai đều cho rằng cô và Chu Chính Hiến gian tình. Tuy ... lúc nãy quá mức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-60.html.]
"Không ."
Tô Căng Bắc và Thiệu Tố Oánh một cái, hít một thật sâu, "Vậy lời đều là tùy tiện đánh rắm thôi."
Thì còn đang thả thính!
"Meo meo."
Con mèo béo trong lòng Tô Căng Bắc khẽ kêu một tiếng, Lâm Tẫn Nhiễm cúi đầu , chỉ thấy đôi mắt đen láy của con mèo béo đang cô chớp mắt.
Lâm Tẫn Nhiễm khẽ , "Cô nuôi mèo phúc hậu thật đấy."
Tô Căng Bắc thản nhiên lên tiếng, "Cô thể thẳng là nó béo."
LâmTận Nhiễm, "... Ồ."
"Ô Đồng , mày xem mày , ai cũng là mày béo đấy, mỗi ngày mày còn thích ỷ tao mà chịu bộ nữa."
"Béo một chút cũng dễ thương mà." Lâm Tẫn Nhiễm .
"Phải, dễ thương, nhưng béo quá dễ bệnh, Chu bảo bối , nó cần vận động nhiều."
Lâm Tẫn Nhiễm nháy mắt một cái, phản ứng một lúc mới khó khăn ghép ba chữ "Chu bảo bối" lên của Nhị thiếu gia Chu Thời Uẩn lạnh lùng ít .
"Quãng thời gian con mèo luôn theo chúng , điều gần đây công tác nên Ô Đồng ở Chu gia, nếu cô thời gian cũng thể chơi với nó một chút."
Lâm Tẫn Nhiễm, "Nó do Chu gia nuôi ?"
"Phải, nó là mèo của Chu Thời Uẩn, cũng là của cả nữa."
"Thì là ."
Tô Căng Bắc thả Ô Đồng xuống, đó nở nụ xa với Lâm Tẫn Nhiễm, "Quá nặng , ôm nổi nữa."
"Meo meo!" Con mèo nào đó phục kêu lên một tiếng.
Tô Căng Bắc, "Kêu cái gì hả, chịu nhận béo ?"
"Meo..."
Buổi tối trở về phòng, Lâm Tẫn Nhiễm ngã nhào giường.