Chu Duy Ân lập tức chạy tới chỗ cô, "Lâm Tẫn Nhiễm, cô , Chu Chính Hiến..."
" đến phòng y tế lấy thuốc cho , đợi lát nữa ." Lâm Tẫn Nhiễm vỗ vỗ vai , vòng qua về phía .
"..." Chu Duy Ân đuổi theo cô, " , vốn bệnh..."
"À, ." Lâm Tẫn Nhiễm khẽ , "Dù bệnh cũng đều uống thuốc mà."
"..."
Lúc Lâm Tẫn Nhiễm bưng thuốc đến phòng của Chu Chính Hiến, một gã sai vặt cho cô Chu Chính Hiến và Chu Thời Uẩn đang ở vườn hoa, vì thế cô lập tức chuyển hướng tới vườn hoa.
Sau khi đến, Lâm Tẫn Nhiễm mới phát hiện trong ngoại trừ hai Chu Chính Hiến và Chu Thời Uẩn, Thiệu Tố Oánh, Tô Căng Bắc, Chu Diễn, còn nhóc Triêu Triêu cũng ở đây nữa.
Lúc Chu Chính Hiến đang xe lăn, bộ dạng , lẽ là đẩy tới đây tản bộ một chút.
"Đều ở đây , thật khéo." Chu Duy Ân từ khi nào qua đây, lúc ngang qua Lâm Tẫn Nhiễm tự nhiên cầm lấy bát thuốc trong tay cô bưng qua. Anh tới cầu thang, dùng lực đặt bát thuốc xuống bàn, "Bị bệnh lâu như còn khỏi, thuốc chẳng hiệu quả chút nào ?"
Thiệu Tố Oánh hít một thật sâu, ba hãy bỏ qua cho em , giả vờ chuyện , "Lúc ốm cũng lâu mới khỏi, chắc do cơ địa."
Nói xong, Thiệu Tố Oánh Chu Duy Ân trừng mắt một cái, vì cô đành yên lặng .
Lâm Tẫn Nhiễm Chu Chính Hiến một cái, ánh mắt nào đó cũng cô, tầm mắt hai giao , cô nhíu nhíu mày.
Chu Chính Hiến, Oscar nợ một cái tượng đấy.
"Chị ơi chị! Chị Ô Đồng , dễ thương, chị qua đây chơi cùng ." lúc , Triêu Triêu ở đình đang trêu Ô Đồng hưng phấn vẫy tay với cô.
Lâm Tẫn Nhiễm qua, chỉ thấy Ô Đồng nhảy nhót tưng bừng trốn nhóc, mà Triêu Triêu mệt đuổi theo nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-62.html.]
Đột nhiên, Ô Đồng nhảy từ đình xuống , Triêu Triêu theo phía rõ ràng phục, đưa tay bắt cái đuôi của nó.
Trong đình đều vây bằng ghế dựa, vốn cũng lan can, nhưng Triêu Triêu kích động một cái ghế nhảy xuống, nửa đều ngã bên ngoài.
"Triêu Triêu!"
Triêu Triêu ở trong đình chạy qua chạy , đúng lúc cách bọn họ khá xa. Lúc Chu Duy Ân trầm giọng gầm lên, Triêu Triêu "Á" một tiếng ngã xuống. Đình cao, thế nhưng một đứa bé ngã xuống gãy xương mới là lạ.
Trong nháy mắt trong lòng đều hoảng hốt! Bất ngờ hơn là tiếng động nhóc ngã xuống truyền đến, mà chỉ tiếng va chạm khó chịu.
Thiệu Tố Oánh chạy đến lan can nhanh nhất, đợi đến lúc cô thấy tình huống mới thở phào một , "Ôi dì sợ c.h.ế.t khiếp, Triêu Triêu, cái thằng nhóc c.h.ế.t tiệt !"
"Tẫn Nhiễm, cô chứ?" Tô Căng Bắc cũng chạy tới chỗ lan can xuống.
"Không ." Lâm Tẫn Nhiễm ngẩng đầu cho bọn họ một ánh mắt yên tâm, đó đặt Triêu Triêu xuống, "Lần cho phép nữa."
"Xin chị... nãy em bắt Ô Đồng thôi."
"Em cho rằng em là mèo ? Ô Đồng thể nhảy còn em thì !" Lâm Tẫn Nhiễm liếc xéo bé một cái, "Còn may là cao, nếu chị em đè c.h.ế.t mất."
Triêu Triêu cào cào tóc gáy, "Em...em dám nữa."
Lâm Tẫn Nhiễm vỗ vỗ đầu nó, từ đất lên. Vừa nãy lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô hề suy nghĩ trực tiếp chạy qua đỡ lấy Triêu Triêu, bởi vì quán tính tăng thêm lực, hai chân cùng quỳ mặt đất, tiếng va chạm lúc nãy là bắt nguồn từ đầu gối của cô...
Vốn cảm thấy , nhưng lúc Lâm Tẫn Nhiễm lên mới phát hiện hình như lên nổi.
"Chị, chị , thương ạ?" Giọng hoảng hốt của Triêu Triêu truyền tới. Lâm Tẫn Nhiễm xua xua tay gì, nhưng lời còn nhấc bổng lên.
"Ớ?" đột nhiên cô đầu , lúc mới phát hiện Chu Chính Hiến từ đình xuống, dứt khoát bế cô lên, vẻ mặt tối sầm, "Lâm Tẫn Nhiễm, cô điên ?"
Lâm Tẫn Nhiễm khựng , đó khẽ một tiếng, "Chu , bệnh mà tại bỏ xe lăn đây đỡ ?”