Chu Diễn ngẩn , "Cô, cô hỏi  vấn đề ...   lắm ."
 
Lâm Tẫn Nhiễm cong môi, "Có gì mà  ,  , kinh nghiệm của    thể thành lập đội bóng đá luôn  hả?"
 
"Nói bậy, thiếu gia   loại  đó." Chu Diễn nghiêm túc, nhưng suy nghĩ một lúc   , "Tuy để che đậy với lão phu nhân nên giả vờ  mấy , cũng vì chuyện  ăn mà lừa mấy  nữa... nhưng chỉ là đùa chút thôi, thực sự   vẫn  thích ai."
 
Lâm Tẫn Nhiễm, "À,   cũng là  từng trải ."
 
"Cái gì mà  từng trải...  đây trong lòng thiếu gia vẫn luôn  một ,   sẽ coi trọng mấy cô gái  ... Ối."
 
"Anh , trong lòng    từng  ."
 
Chu Diễn cứng đờ, ",    ?" Chết , lỡ miệng .
 
Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, "Anh  ,   lúc  là khi nào?"
 
Chu Diễn  gượng, "Nếu  cô đừng hỏi nữa, ngược  cũng là chuyện cũ thôi mà."
 
Lâm Tẫn Nhiễm khẽ , "Anh sợ cái gì, dù   cũng sẽ    cả, chỉ là tò mò thôi."
 
Lâm Tẫn Nhiễm  qua thì    cả, trong lòng   cảm giác phiền muộn kỳ lạ, cũng   hình dáng  con gái   từng thích như thế nào nữa.
 
Chu Diễn ho nhẹ một tiếng, "Hay    nhé."
 
"Anh đợi !" Lâm Tẫn Nhiễm kéo tay  , "Nếu    với ,  sẽ   với   là  đề cập tới cô gái   mặt ."
 
Chu Diễn sững sờ, nhất thời  bất lực, "Cô nhóc ,   khó đối phó như thế chứ?"
 
Chu Diễn lớn hơn cô vài tuổi nên gọi như thế cũng  bất ngờ, nhưng hai   bởi vì cách xưng hô  mà  ngây . Một  là bởi vì   mắt  là  Chu Chính Hiến thích, cho nên phát hiện xưng hô   thất lễ. Người còn  là bởi vì từng  lúc   cũng gọi cô như .
 
"Cô buông tay   ."
 
"Không buông." Lâm Tẫn Nhiễm nhẹ nhàng , "Anh  xuống ,  xuống  sẽ buông tay."
 
Chu Diễn hắng giọng, "Được   ,   là  chứ gì, nhưng cô tuyệt đối   đề cập  mặt thiếu gia  đấy, hầy,  chỉ thiếu gia, những  khác cũng   luôn."
 
Lâm Tẫn Nhiễm liếc   một cái, "Tại ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-65.html.]
 
Lại một  nữa Chu Diễn  xuống vị trí đó,    cô một cái, vẻ mặt  trầm xuống, "Cô gái đó  mất ."
 
Ánh mắt của Lâm Tẫn Nhiễm  nheo , tim đột nhiên đập mạnh hơn, "Anh ... cô  c.h.ế.t ?"
 
"Ừ,  10 năm ." Chu Diễn  về phía xa xa, vẻ mặt  nặng nề, "Thực  lúc đó  cũng   thiếu gia thích cô ,  nghĩ rằng bản  thiếu gia cũng  rõ ràng nữa... Dù    lớn hơn cô   nhiều tuổi, lúc  cũng  quá tin là bản   thích một cô nhóc vị thành niên .   khi cô  mất  mới ,  thể thiếu gia  sớm đặt cô  trong lòng , chỉ là bản    thôi."
 
Chu Diễn tự  một , giống như đang chìm  hồi ức. Anh   phát hiện tay của cô gái  bên cạnh cầm cốc nước  run run, "Cô ... c.h.ế.t như thế nào?"
 
"Động đất."
 
"..."
 
"Lúc đó thiếu gia và cô  ở cùng với , chỉ là chú của   cứu thiếu gia nên  kịp cứu cô  và em gái cô ." Chu Diễn cụp mắt, cố gắng che đậy cảm giác nong nóng trong hốc mắt, "Sau khi thiếu gia tỉnh   tìm cô  giống như phát điên lên,    ngăn cản   ,  thể  gì khác đành  cùng, nhưng lúc đó vẫn còn động đất, trong đó  an . Thiếu gia  đường  tìm  mà  thương,  đó hôn mê  lâu... Nói chung, cuối cùng cũng  thể cứu  hai cô gái đó."
 
"Choang" tiếng thủy tinh vỡ tan, Chu Diễn tỉnh  từ trong hồi ức, bỗng nhiên    Lâm Tẫn Nhiễm, "Sao  vỡ cốc , ôi ôi ôi, cô đừng nhặt, để  kêu  dọn dẹp."
 
Tay  nhặt mảnh vụn thủy tinh của Lâm Tẫn Nhiễm dừng , gương mặt trắng bệch của cô      rõ cảm xúc, "Ừ,   cầm chắc thôi."
 
"Không ." Chu Diễn  lên gọi  tới, nhưng     một bước liền dừng , "Hôm nay ...   nhiều, nhưng cô  cần để ý đến cô , dù    nhiều năm trôi qua ."
 
"Sao   để ý chứ?" Lâm Tẫn Nhiễm đưa lưng về phía Chu Diễn, một giọt nước mắt lớn to bằng hạt đậu rơi thẳng xuống mu bàn tay, nhưng giọng  của cô  vẫn như bình thường, " cũng   là ai của   mà."
 
Chu Diễn mím môi, thiếu gia cô đơn nhiều năm như  cũng nên  một  ở bên bầu bạn với   , tuy     rốt cuộc Lâm Tẫn Nhiễm  thể ở bên thiếu gia  , nhưng trong lòng   cảm thấy cô  .
 
"Ngược  cô  xong thì cứ quên , đại khái là cũng lâu lắm    nhắc đến cô , cho nên đột nhiên   nhiều...    đây."
 
Lâm Tẫn Nhiễm   lên, chỉ , "Được."
 
Chu Diễn   một đoạn  đó  đầu , cô gái cách đó  xa đang   ghế, bóng lưng yên tĩnh của cô  mang một vẻ  cô đơn.
 
Đôi mắt    xuống những mảnh thủy tinh vỡ vụn  chân cô, khẽ nhíu mày. Phải nhanh chóng kêu  dọn dẹp thôi,  thì cô sẽ giẫm  mảnh vỡ mất.
 
Lâm Tẫn Nhiễm   cô  ở đó bao lâu, lúc   đến dọn dẹp mảnh thủy tinh cô vẫn còn  vững như núi. Sau khi rơi một giọt nước mắt, cô liền hốt hoảng  về phía , trong đầu trống rỗng, cũng   đang nghĩ gì nữa.
 
Đã lâu lắm  cô  còn  nữa, cô  quên mất bắt đầu từ khi nào cô biến thành  lạnh lùng  bao giờ , cũng cảm thấy  thứ gì  thể đáng để cho cô .
 
  nãy, cô  thấy lúc động đất  vì từng tìm cô mà  thương nặng,   lúc   từng thích cô, những sự tủi  sâu trong lòng đột nhiên dâng lên, cô    một trận, nhưng  một giọt nước mắt thì  cực kỳ khô khốc.