Sau khi chăm sóc tỉ mỉ thì  trở thành một gương mặt   mới, bọn họ mang theo cô  khỏi nơi tối tăm, cho cô sống như một  mới. Ân tình , chắc chắn cô  thể nào quên .
 
Bây giờ cha  bệnh nặng cần một  tiền lớn để điều trị, mà  thì chỉ là một  nội trợ, dựa  tiền lương hưu thì  thể nào chống đỡ nổi gia đình.
 
Chu gia là một sự tồn tại  mê hoặc, lời Bao Thuần Bân   đúng,   chỗ nào   sự đối đãi  như ở Chu gia, so với những gia đình bình thường khác thì tiền lương  chỉ cao hơn một chút thôi , cho nên, vì lẽ đó cô  .
 
"Xin chào, xin hỏi cô là Lâm tiểu thư đúng ?" Một thanh niên  chừng 20 tuổi  từ chỗ cửa  đón.
 
Lâm Tẫn Nhiễm gật gật đầu, "."
 
"Được, cô theo   trong .  dẫn cô qua chỗ bác sĩ Dương."
 
"Cảm ơn." Lâm Tẫn Nhiễm theo  thanh niên   Chu gia.
 
Trên đường , Lâm Tẫn Nhiễm phát hiện Chu gia  chút  đổi, dáng vẻ của hành lang, hòn núi giả, cầu đá đều  còn giống như trong trí nhớ của cô nữa. Nhớ   đầu tiên cô đến đây cũng mới 10 tuổi, lúc đó  qua đời, cha  ly hôn với  từ lâu nên ông dẫn cô và em gái đến đây. Người đó  từ nay về  nơi  sẽ là nhà của cô, ông cũng sẽ chăm sóc các cô chu đáo...
 
Nghĩ đến đây, Lâm Tẫn Nhiễm khẽ nở một nụ  khinh thường.
 
Lúc còn nhỏ bản  thật sự  quá ngây thơ , ông   cái gì thì bản  đều cho là cái đó.
 
Lúc đó cô   nghĩ đến Chu gia to lớn  căn bản   là nhà của cô.
 
Chu gia truyền thừa trăm năm, phát triển tới bây giờ  trở thành gia đình  quyền lực,  đó  lâu, ngoại trừ trực hệ của Chu gia, ngoài    nhiều   mang họ Chu, chỉ là    đổi họ theo chủ nhân Chu gia mà thôi. Đoán chừng tổ tông của cô vốn  mang họ Chu, chỉ là cũng vì đời đời phục vụ cho Chu gia nên mới dựa theo quy củ mà đổi họ.
 
Trực hệ và chi thứ của Chu gia hình như cũng đều mang họ Chu, nhưng địa vị  khác  một trời một vực. Đây   là nhà của cô, chỉ là nơi ở cho sự trung thành và tín ngưỡng của các cô mà thôi.
 
Mà khi còn nhỏ cô càng  nghĩ tới, sự trung thành và tín ngưỡng  còn quan trọng hơn tình thâm và huyết thống. Trong lòng của  đó, cô và em gái   là   nhất. Con gái ruột thịt... trong lòng cô, bốn chữ  chắc chỉ để trang trí thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-7.html.]
 
" ,    quy củ của Chu gia  nghiêm ngặt, quản gia tên là... Chu Minh đúng ?"
 
"Quy củ đương nhiên  nghiêm ngặt,  ngoài như các cô  nhất định tuân theo." Người thanh niên , " hai năm  chú Chu Minh  về Tứ Xuyên , bây giờ quản gia   là chú nữa, kì lạ thật,  cô  ?"
 
Lâm Tẫn Nhiễm khựng  một chút, "À,  đó    thầy của  đề cập qua,  chút ấn tượng."
 
"Ra , hai năm  chú Chu Minh  nghỉ hưu ."
 
"À."
 
Thì   ở đây nữa.
 
Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm thoáng trống rỗng, cũng   nên vui mừng  là thất vọng.
 
Thật  trong lòng cô    thấy ông, cô   xem ông  vì nguyên nhân gây  cái "chết" của hai đứa con gái mà đau khổ  ,   thấy ông  hổ thẹn  ...
 
Chỉ  mà thôi.
 
"Tiểu Lạc, quản gia    lấy rượu ở hầm rượu,  chạy   đấy?" Đột nhiên  một   to với  thanh niên .
 
Chàng thanh niên dẫn Lâm Tẫn Nhiễm khựng , "Ấy ,  quên mất , bác sĩ Dương   đưa  đến nên  vội  luôn."
 
"Cậu xem  xem,    quên như thế chứ. Mau  thôi, Tam thiếu gia về phòng , nếu  thấy thứ  cần sẽ  tức giận đó." Người  gọi là Tiểu Lạc   xong thì   biến sắc, "Ôi ôi,    !"
 
"Lâm tiểu thư, phòng y tế ở ngay phía , cô  thẳng đến lối rẽ thì quẹo  là tới ." Nói xong, Tiểu Lạc vội vàng chạy .
 
Lâm Tẫn Nhiễm nhướng mày, thấy dáng vẻ của   chắc là hình như  sợ "tam thiếu gia" tức giận, "tam thiếu gia"  gì đáng sợ ? Lâm Tẫn Nhiễm nhếch mép, trong ấn tượng của cô thì bé trai đó   lời mà.