Chu Duy Ân lái chiếc xe thể thao của đến một trung tâm thương mại cao cấp.
“Cô nên tặng cái gì, chị vẻ cũng thiếu thứ gì cả.” Chu Duy Ân suy nghĩ.
Lâm Tẫn Nhiễm, “Mặc dù thiếu cái gì, nhưng nếu đó là quà thì chắc chắn giống , dù cũng là em trai của chị . Quan trọng là tấm lòng của .”
Chu Duy Ân gật gật đầu, “Cô cũng đúng.”
Dứt lời cô từ xuống, “Dáng của cô khác chị là mấy, đúng... Chị béo hơn cô một chút. Mặc kệ, cô giúp thử quần áo, nếu sẽ mua.”
“Quần áo gì?"
“Chị thường xuyên tham dự các buổi tiệc, một cửa hàng lễ phục ở tầng cùng, chúng chọn một bộ tặng cho chị .”
Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy ý tưởng tồi, nhưng lúc cửa hàng đó, hàng loạt bộ lễ phục rực rỡ màu sắc, Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy cô đồng ý quá sớm....
Loại quần áo , thử thử thể lột một lớp da của cô.
“Chu thiếu, cái váy dài màu lam nhạt hợp với vị tiểu thư , ngài xem thử .” Người bán háng ở bên cạnh ân cần .
Chu Duy Ân vốn đang cái váy ngắn màu đen, nhân viên bán hàng bèn đánh giá cái váy đó, sang Lâm Tẫn Nhiễm một vòng, “Được, mang cái cho cô thử.”
Lâm Tẫn Nhiễm để ý một bên xem điện thoại di động, đột nhiên thấy giọng phấn khích của Chu Duy Ân, cô mới để điện thoại xuống, ngẩng đầu lên hỏi, “Chọn xong ?”
“Chọn xong .” Chu Duy Ân cầm cái váy đến mặt cô, “Cái thế nào, , cảm thấy hợp với cô.”
Lâm Tẫn Nhiễm một cái, nhận lấy cái váy, “Phiền xem , hợp với , mà là hợp với chị .”
Chu Duy Ân nhíu mày, “Dù cô cũng mặc thử nó .”
Lâm Tẫn Nhiễm theo bán hàng thử quần áo, bộ lễ phục để lộ vai cho nên gần như cô cởi hết quần áo bên trong mới thể mặc .
“Chu thiếu, bạn gái ngài vốn xinh , khi mặc cái váy , càng trở nên lộng lẫy.”
Chu Duy Ân ngẩn , đỏ mặt khi bán hàng chữ “Bạn gái”, sô pha về phòng đồ, cúi đầu "Ồ" một tiếng.
“Chu Duy Ân, thể chọn cái nào đơn giản một chút , đừng để đồ lâu như nữa.” Một bóng màu xanh bước , kèm theo đó là giọng của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-83.html.]
Chu Duy Ân ngẩng đầu lên , đập mắt là hình ảnh con gái đang tới.
Váy dài chạm đất, màu xanh của chiếc váy đổi dần khi lên lớp voan mỏng của váy, như thể một dải ngân hà xán lạn, đến nỗi gì sánh . Mà so với cái váy chiếm lấy ánh mắt khác hơn cả chính là mặc nó. Người con gái vốn dĩ làn da trắng bây giờ màu sắc của cái váy tôn lên cho nó càng trở nên trắng sáng hơn, cô mím môi, đôi mắt bình thản gợn sóng , giống như thiên thần lướt mây trời mà đến.
Chu Duy Ân ngơ ngác lên, “Lâm Tẫn Nhiễm?”
Lâm Tẫn Nhiễm một cái, “Đẹp quá nhận đúng , , xem cái váy cũng tồi, chọn nó tặng cho chị .”
Chu Duy Ân cô chớp mắt, phản ứng chậm nửa nhịp, “Đẹp lắm, nhưng mà....” Đột nhiên đưa nó cho chị nữa, mà tặng cho cô.
Có điều Chu Duy Ân còn dứt lời, đúng lúc đó, giọng của một cô gái từ phía truyền đến, “Em đây mua một bộ lễ phục, ngày tham dự một bữa tiệc quan trọng, , lát nữa đến tìm em nhé..... Này , chờ một chút. Cô , cô đang mặc cái váy của ?”
Mọi đều sửng sốt, Lâm Tẫn Nhiễm về hướng mới tới, thấy đó dùng ánh mắt sáng ngời chằm chằm cái váy cô, lúc mới kịp phản ứng , “Cái váy của ” chính là cái mà đang mặc.
Lâm Tẫn Nhiễm liếc mắt bán hàng bên cạnh, chỉ thấy nọ cũng mang vẻ mặt bối rối, “Ôi, cái váy cũng bán mà.”
“ là mua nó.” Cô lên phía , “ buổi sáng với quản lý của mấy , giữ nó cho , mấy coi lời của là gió thoảng bên tai ? Quản lý , gọi đây.”
Người bán hàng, “Ơ? , , một tiếng quản lý ngoài , cũng chuyện với .”
“Cho dù cái váy là của , cũng cho phép khác mặc thử nó.”
“Đinh Nhạc Dung, cô cái trò gì ?"
Cô đang vênh váo tự đắc bỗng ngẩn , nghiêng đầu mới phát hiện đàn ông đang ở góc, “Chu Duy Ân?!”
“Vừa cửa ồn ào, cái gì gọi là cái váy của cô, cô mua sẽ là của cô.” Chu Duy Ân khó chịu liếc mắt cô , “Cái váy là xem , tới , bây giờ là của .”
Đinh Nhạc Dung trừng mắt, ánh mắt từ Chu Duy Ân chuyển sang Lâm Tẫn Nhiễm, “Là mua cho cô đúng , niềm vui mới đúng ?”
Lâm Tẫn Nhiễm sắc mặt Đinh Nhạc Dung... Đây, đây là tình của Chu Duy Ân đấy chứ? Hay là, của nữa?
“ mua cho cô đấy, nếu chẳng lẽ mua cho cô ?”
“Chu Duy Ân!” Đinh Nhạc Dung như tát một cái miệng, bộ dạng , Lâm Tẫn Nhiễm hoảng sợ, định với Chu Duy Ân quan hệ gì thì Đinh Nhạc Dung tóm lấy tay Chu Duy Ân, “Anh cố tình đối đầu với ? Đùa giỡn vứt bỏ , đắc ý lắm nhỉ?”
“Chuyện từ đời nào cô còn nhắc đến.” Sắc mặt Chu Duy Ân đổi, bối rối liếc Lâm Tẫn Nhiễm.