Vừa   kêu, bụng Dương Dương còn  đúng lúc kêu ùng ục.
Dương Dương hít mũi, định vắt  vài giọt nước mắt nước mũi.
Nhan Ninh  đột nhiên hất tay  bé , nhanh chóng trốn  lưng Tần Dục.
Dương Dương: “……?”
Cậu bé ngẩn  tại chỗ,  đầu  ông lão với vẻ mặt bối rối.
Ông lão cũng đói bụng từ lâu ,  hình gầy gò co rúm  ghế, chỉ  đôi mắt  lồi  trông còn  chút tinh thần.
Ông   dậy khỏi ghế, run rẩy  tới.
“Tiểu Ứng , lúc  chẳng  cháu   lầu  là zombie, cháu   ngoài  ?  hai  bạn của cháu  thể …”
Ứng Thiên Tiếu ngắt lời ông : “Ông Dương, ông  gì thì cứ  thẳng .”
Nụ  của ông lão cứng , cũng  vòng vo nữa.
“Bạn của cháu đến đón cháu  đúng , ông chỉ  hỏi,  thể đưa bọn ông  cùng ?”
Ứng Thiên Tiếu theo bản năng  từ chối, nhưng đột nhiên nghĩ đến, nếu  rời , hai ông cháu họ  bỏ  ở đây, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ c.h.ế.t đói.
Thấy Ứng Thiên Tiếu vẻ mặt do dự, giọng điệu của ông lão càng thêm khúm núm.
“Cháu yên tâm, ông sẽ   theo các cháu mãi , chỉ cần  khỏi tòa nhà  là , đưa bọn ông đến  cũng .”
Ứng Thiên Tiếu cầu cứu  về phía Tần Dục và Nhan Ninh: “Chuyện … cháu…”
Nhan Ninh lập tức phồng má lắc đầu.
Cô chỉ  ở bên Tần Dục thôi.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Thêm một Ứng Thiên Tiếu cũng , dù    cũng là bạn của Tần Dục.
Sao càng lúc càng nhiều    theo ?
Ông lão sắc mặt   đổi, nhưng Dương Dương  nhanh hơn ông  một bước, tức giận chỉ  Nhan Ninh hét lớn:
“Cô là cái thá gì, dựa  cái gì mà …!”
Ông lão nhanh tay bịt miệng Dương Dương ,  đó  gượng gạo: “Dương Dương  hiểu chuyện,  năng hàm hồ, các cháu đừng chấp trẻ con.”
Dương Dương cố sức giãy giụa, gỡ tay ông lão  khỏi miệng , còn  tiếp tục  ầm ĩ thì đột nhiên phát hiện  đàn ông cao lớn  trai  đang lạnh lùng  xuống .
Ánh mắt  đàn ông u ám lạnh lẽo, đôi mắt  như   luyện bằng băng.
Dương Dương đột nhiên cảm thấy một luồng hàn ý dâng lên từ đáy lòng, những lời chửi rủa cũng như mắc kẹt ở cổ họng,   nên lời.
“Hay là thôi ,” Tần Dục liếc  ông lão, giọng điệu  chút khó hiểu, “Hơn nữa, xe của chúng cháu cũng  chở  nhiều  như .”
Sắc mặt ông lão lúc xanh lúc trắng.
Ông  cắn răng, quyết tâm liều mạng, trực tiếp quỳ xuống  mặt bọn họ, dập đầu mấy cái thật mạnh.
“Xin các cháu đấy,  đưa ông , đưa Dương Dương  cũng , bố  Dương Dương đều  c.h.ế.t , ông chỉ còn mỗi đứa cháu trai …”
Dương Dương giật , vội vàng chạy đến kéo ông : “Ông ơi ông mau  lên! Mau  lên!”
Ông lão giọng điệu bi thương, vẻ mặt kiên quyết: “Không ! Ông   lên! Trừ khi các cháu đồng ý với yêu cầu của ông!”
Dương Dương  từng thấy cảnh , sợ hãi oa oa  lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-10-day-la-nu-luc-si-a.html.]
Thế nhưng Tần Dục chỉ bình tĩnh  cảnh tượng ,    hề động lòng.
Ông lão vẫn còn đang quỳ  đất trong lòng thấp thỏm, trong ba  , kỳ thực Tần Dục là  khiến ông  sợ nhất.
Ánh mắt  đàn ông  sâu  lường , ngay cả ông , một lão già sống hơn sáu mươi năm cũng  đoán  Tần Dục đang nghĩ gì.
Thấy Tần Dục   gì, ông lão hít sâu một , lập tức  đầu dập đầu về phía Ứng Thiên Tiếu, gần như gào  cầu xin  :
“Tiểu Ứng! Tiểu Ứng cháu cứu bọn ông với! Ông  cháu  bụng, lúc  là cháu cứu bọn ông khỏi tay zombie, cháu  thể bỏ mặc bọn ông !”
Tóc ông  bạc trắng, trán  sưng đỏ lên, cả  trông vô cùng thảm hại, khiến    động lòng trắc ẩn.
“Ông Dương, ông mau  lên  chuyện…”
Ứng Thiên Tiếu theo bản năng  đỡ ông lão dậy, ông lão  hất tay   , vẻ mặt phẫn uất.
“Các cháu  đưa bọn ông , bọn ông cũng chỉ  nước chết, còn quan tâm lão già   quỳ    gì!”
Không khí  chút ngưng trệ.
Ứng Thiên Tiếu  yên tại chỗ, há miệng   nên  gì.
Lý trí mách bảo    nhất  nên đưa hai   , nhưng về mặt tình cảm,     hai   cuối cùng vẫn vì  mà chết.
Nhan Ninh  tiếng  lóc nỉ non hồi lâu,   mất kiên nhẫn .
Cô cứ thế tiến lên, một tay ấn  vai ông lão họ Dương.
Ông lão cau mày, định hất tay cô , nhưng  kinh ngạc phát hiện bàn tay nhỏ bé của cô gái  như gọng kìm sắt, siết chặt vai ông , lôi ông   phắt dậy!
Thậm chí suýt nữa thì hai chân ông  rời khỏi mặt đất!
Cứu mạng! Xương bả vai của ông  sắp rời  !
Ứng Thiên Tiếu nhất thời quên hết những rối rắm trong lòng, há hốc mồm  cảnh tượng  mắt.
Chắc là do cảnh tượng   lố bịch, Tần Dục  thản nhiên bổ sung một câu: "Ồ, quên  với  , cô  sức lực  lớn."
Dù  cũng  thể nâng cả chiếc xe nặng 2 tấn cơ mà.
Ứng Thiên Tiếu: "..."
Đây là nữ lực sĩ ?
Nhan Ninh buông ông lão phiền phức , cuối cùng cũng vui vẻ, tung tăng nhảy  phòng.
Tần Dục  Ứng Thiên Tiếu đang mím chặt môi đầy day dứt, ánh mắt  chút suy tư, thái độ cũng dịu  đôi chút: "Thôi, tối nay chúng   , ngày mai tính tiếp."
Dù  giờ cũng  muộn ,  thích hợp để rời , Tần Dục quyết định ở  một đêm, sáng mai hãy .
Trong căn nhà   hai phòng, một phòng là ông lão họ Dương và Dương Dương ở, ba  họ tạm thời chỉ  thể ở chung một phòng.
Nhan Ninh là nữ lực sĩ duy nhất, dĩ nhiên là ngủ  giường, Tần Dục và Ứng Thiên Tiếu thì trải chiếu ngủ  đất.
 mà mãi cho đến tận lúc  ngủ, Ứng Thiên Tiếu vẫn cứ lo lắng bất an.
Anh  quá hiểu Tần Dục , bề ngoài trông  vẻ ôn hòa nhưng thực chất  vô cùng lạnh lùng.
Anh   ngay từ đầu là  dẫn theo, chắc chắn sẽ  đột nhiên mềm lòng mà dẫn theo hai ông cháu   ngày hôm  .
Hai ông cháu họ, ở cái mạt thế tàn khốc , căn bản  thể sống sót nổi.
Buổi chiều    ăn no , nhưng họ vẫn còn đói.